Chương trước
Chương sau
Tin tức Quan Tri Ý mang thai mỗi năm đều xuất hiện hai ba lần, mà sau mỗi lần tin đồn lan ra, mọi người đều thấy cô xuất hiện trong các buổi họp báo hoặc là chương trình tạp kỹ.

Khi cô không mang thai, khắp nơi tung tin.

Mà năm cô thật sự mang thai, truyền thông một chữ cũng không có.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Đến khi đứa bé ra đời, Quan Tri Ý đăng tấm ảnh bàn tay gia đình ba người lên Weibo, mọi người mới biết, Tiểu Tiểu Ý đã thật sự xuất hiện.

Là một bé gái, tên hiệu là Nhuế Nhuế.

Làn da bé gái trắng trẻo, đôi mắt to tròn, thập phần đáng yêu.

Bởi vì đây là một bé gái, nên người trong nhà đều hết mực sủng ái cưng chiều.

Mà từ lúc Quan Tri Ý có em bé, thời gian ra ngoài đóng phim cũng giảm đi rõ rệt, thường ở nhà chơi với con nhỏ hơn.

Quan Nguyên Bạch thường nói, Thích Trình Diễn trong nhà chăm sóc hai đứa bé, thật đáng thương.

Ngày nọ, Quan Tri Ý vừa đóng máy phim, trở về nhà.

Cụ thể, lần cuối về nhà đã là một tháng trước.

Sau khi về nhà, cô cùng con gái chơi một lúc, sau đó ra ngoài tiểu viện nằm phơi nắng.

Đang nằm, đột nhiên có tiếng cảm thán bên trong nhà, Quan Tri Ý lấy quyển sách che trên mặt mình xuống, quay đầu nhìn vào trong.

“Nhuế Nhuế?”

“Có chuyện rồi có chuyện rồi!”

Lúc này, người làm chạy ra, “Phu nhân mau vào xem thử, có chuyện rồi!”

Quan Tri Ý tưởng rằng đứa bé xảy ra chuyện gì, vội vội vàng vàng đi vào trong, nhưng vừa bước qua cửa liền thấy Nhuế Nhuế đang đứng bất động ở cửa thư phòng.

Cô thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cuộc là làm sao?”

Sắc mặt người làm đen lại, chỉ lên mấy bức hoạ treo trong thư phòng: “Bức tranh mà tiên sinh yêu thích nhất…”

Thích Trình Diễn luôn tán thưởng tranh hoạ, anh thường đấu giá mua lại các tác phẩm nổi tiếng có giá trên trời và treo trong thư phòng.

Mà bức tranh trong thư phòng kia, là anh đặc biệt chạy ra nước ngoài tốn không ít công sức và tiền bạc mới đem về được, thật sự vô cùng yêu thích.

Vì thế, lúc Quan Tri Ý nhìn theo hướng chỉ của người làm, thấy bức tranh sơn dầu trên tường bị bắn tung toé hai màu xanh lam xanh lục, sắt mặt đột nhiên căng thẳng.

“Sao lại thế này!”

Nhuế Nhuế: “Con vừa vẽ…”

“Sau đó con làm thế nào mà làm bắn lên tận tranh trên kia?”

Nhuế Nhuế uỷ khuất: “… Chơi mà chơi mà, không cẩn thận nên bắn tung toé ạ.”

Quan Tri Ý đau đầu, cô biết rõ Thích Trình Diễn thích bức tranh này thế nào, bỏ ra bao tiền thì không nói đến, nhưng để có được bức này mà anh xuất ngoại không biết bao lần, lúc lấy về tay cũng vui mừng biết bao.

Nếu để anh biết bức tranh này đã bị hỏng….

“Tiêu rồi.” Nhuế Nhuế năm tuổi ngẩn người, “Ba ba sẽ tức giận, rất tức giận…”

“Con còn biết ba ba sẽ tức giận sao.” Quan Tri Ý đỡ trán, “Con đúng là----”

“Huhuhu làm sao bây giờ!”

Dù sao vẫn chỉ là một đứa bé năm tuổi, nghĩ đến dáng vẻ nghiêm khắc của ba mình liền bị doạ đến phát khóc.

Quan Tri Ý vừa lo lắng vừa đau lòng, vội ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô: “… Chúng ta phải nghĩ cách.”

Bức tranh này là độc nhất vô nhị, căn bản không thể mua lại.

Quan Tri Ý đứng nhìn một hồi…

Thật ra, hai dấu vết không quá rõ ràng, hơn nữa màu sắc lại tương đồng với bức tranh.

“Có rồi.”

Quan Tri Ý vươn tay hạ tranh xuống, cầm lấy bút lông và màu vẽ của con gái.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Nửa tiếng sau---

“Không có nhiều khác biệt đâu nhỉ?” Quan Tri Ý bị chính thiên phú của mình làm cho kinh ngạc.

Nhuế Nhuế cũng tròn mắt ngạc nhiên: “Ma ma lợi hại quá!”

“Ma ma cũng thấy thế.”

“Vậy ma ma nói xe, ba ba có thể nhìn ra không?”

“Bức tranh này luôn được treo trên tường, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy.” Quan Tri Ý nói, “Chúng ta trước tiên đừng nói gì. Ba ba con giận còn tốt, ma ma là sợ ba ba sẽ buồn.”

“Vâng…”

“Dù sao thì Nhuế Nhuế, chuyện là là con làm sai, con phải ngoan ngoãn nghe lời, yêu thương ba ba con nhiều hơn, tuyệt đối không được gây rắc rối nghe chưa!”

“Vâng ạ!”

Hôm nay Thích Trình Diễn bận rộn ở công ty, năm giờ chiều, Quan Tri Ý mang theo con gái tới đón anh. Đối với chuyện bức hoạ, cô thật ra vẫn có chút cắn rứt lương tâm, cho nên muốn bù đắp cho anh thật tốt.

Thích Trình Diễn thấy hai người tới, có chút ngạc nhiên: “Em vừa về đến nhà sao không nghỉ ngơi thật tốt, chạy đến công ty làm gì?”

Quan Tri Ý cười, ôm lấy cánh tay anh: “Đột nhiên muốn đến, đã lâu không gặp, rất muốn nhìn thấy anh.”

“Đúng đúng đúng.” Nhuế Nhuế đứng cạnh hỗ trợ, “Con cũng nóng lòng muốn gặp ba ba, cả ngày không gặp rồi đó!”

Thích Trình Diễn cười nhẹ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn: “Cái miệng ngọt thế này, có phải lại gây ra chuyện gì hay không?”

Quan Tri Ý và Nhuế Nhuế đồng thời bất động: “Không, không có ạ…”

“Hửm?”



Quan Tri Ý phát huy khả năng diễn viên của mình, bình tĩnh cười một cái: “Nhuế Nhuế nhớ anh thì tới thôi mà, anh nghĩ nhiều vậy sao. Đi thôi, chúng ta lên xe!”

Ba người về đến nhà, Nhuế Nhuế liền lon ton chạy đi lấy dép trong Thích Trình diễn, đợi anh ngồi xuống sofa xong, lại cầm đĩa hoa quả và đồ ăn nhẹ đặt qua. Quan Tri Ý hăng hái nói đã lâu không về nhà, nhất định muốn tự làm bữa cơm cho anh.

Thích Trình Diễn liếc nhìn bóng lưng bận rộn của hai người, thầm nghĩ, mỗi lần gây ra chuyện đều là bộ dạng thế này.

Ăn uống xong xuôi, ba người ngồi trên sofa. Quan Tri Ý và con gái nhỏ mỗi người một bên, siêng năng xoa bóp cho Thích Trình Diễn.

Một lúc sau, Thích Trình Diễn nắm lấy tay Quan Tri Ý, ghé sát bên tai cô hỏi: “Tiểu Ngũ, làm sai gì rồi?”

“Đâu có…”

“Vậy hôm nay sao ngoan thế?”

Quan Tri Ý đáp: “Không phải là ngày nào em cũng ngoan sao?”

“Sao anh không biết là ngày nào em cũng ngoan nhỉ?”

“Không có gì mà…”

Quan Tri Ý chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt ôn nhu, “Anh là người đàn ông trụ cột của gia đình, em nhất định là phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.”

“Ồ… Nghe lời?” Thích Trình Diễn bỗng nói, “Chuyện gì cũng nghe sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Thích Trình Diễn khẽ cười, đến gần bên tai nói lời gì đó.

Quan Tri Ý giật mình, cả mặt đỏ bừng: “Cái, cái này không được!”

Thích Trình Diễn nói: “Em xem, không nghe lời.”

Quan Tri Ý: “……”

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Lúc Quan Nguyên Bạch và Tống Lê bước vào, nhìn thấy một cảnh đầy “hưởng thụ” trước mặt. Con gái nhỏ thì ở bên cạnh nghiêm túc giúp anh xoa bóp, mà tên cầm thú Thích Trình Diễn thì không biết đang làm cái gì, chọc vợ nhà mình đến mặt nóng tai đỏ.

Tống Lê lắc đầu: “Thích Trình Diễn, cậu đang ngược đãi trẻ con sao?”

Nhuế Nhuế thấy hai người đến, mắt sáng rực rỡ: “Cậu! Chú Tống!”

Quan Nguyên Bạch bước tới ôm lấy Nhuế Nhuế, đau lòng nói: “Ba sai khiến con như vậy, chi bằng con về nhà cùng cậu đi.”

“Đâu có ạ.” Nhuế Nhuế khẽ cười, “Con là can tâm tình nguyện xoa bóp cho ba ba!”

Quan Nguyên Bạch thở dài: “Cái gì mà can tâm tình nguyện, Nhuế Nhuế, điểm này không được học theo mẹ con.”

Quan Tri Ý: “……”

Thích Trình Diễn thấy có khách đến, mới buông tay Quan Tri Ý ra, hỏi: “Làm sao, hai cậu đột nhiên tới có chuyện gì à?”

Quan Nguyên Bạch đáp: “Có, là chuyện hạng mục.”

“Ồ, vậy vào thư phòng rồi nói.”

“Đợi đã!”

“Đợi đã!”

Một lớn một nhỏ đồng thanh hô lên.

Thích Trình Diễn giật mình, nhìn về Quan Tri Ý: “Làm sao thế?”

Quan Tri Ý cười ngây ngốc: “Cũng… không có gì. Mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện đi, đúng lúc em có thể qua bên kia ăn vặt một chút.”

Quan Tri Ý vội đứng dậy, đỡ lấy Nhuế Nhuế từ trong lòng Quan Nguyên Bạch: “Em mang con bé theo, không quấy rầy mọi người.”

Vừa nói, vừa nhanh như chớp chạy lên lầu.

Hai người cư xử khác thường, nhưng Thích Trình Diễn không nghĩ quá nhiều, gọi Quan Nguyên Bạch và Tống Lê vào thư phòng.

Bước vào cửa, anh đột nhiên dừng lại.

Quan Nguyên Bạch liếc một cái, nhìn theo tầm mắt anh: “À? Đây là bức hoạ mà cậu qua tận Anh để lấy về phải không?”

Thích Trình Diễn nheo mắt: “Ừm.”

Tống Lê chen vào: “Đùa sao, tớ nhìn chả thấy có cái ý nghĩa gì cả, mà nghe nói cậu đã bỏ ra một khoản tiền rất lớn?”

Thích Trình Diễn đến gần hơn, đột nhiên hỏi: “Tống Lê, cậu không nhìn ra?”

Tống Lê kỳ quái hỏi: “Cái gì?”

Thích Trình Diễn không nói nữa, Quan Nguyên Bạch ngược lại cũng tới nhìn thật kỹ. Một lúc sau, anh nói: “Trình Diễn, không đến mức đó chứ?! Vì sợ trộm mà treo tranh giả?”

Tống Lê kinh ngạc: “Đây là hàng giả? Đùa gì thế, cậu mà có thể dùng hàng giả?”

Quan Nguyên Bạch nhíu mày: “Vừa rồi ở xa không nhìn rõ, đến gần mới nhận ra, rõ ràng màu sắc trên này còn mới.”

Tống Lê bật cười: “Trời ạ, Thích tổng, cậu làm cái trò gì thế?”

“Không phải hàng giả, là thật.” Thích Trình Diễn nói.

Quan Nguyên Bạch: “Nhưng màu sắc này không đúng lắm.”

“Đã qua cải tạo.”

Thời điểm Thích Trình Diễn nhìn kỹ bức hoạ đã minh bạch được, vì sao mà hai đứa trẻ nhà anh lại hành động bất thường, nghĩ tới khẽ cười nhẹ.

Xem ra, là rất sợ anh sẽ nổi giận.

Quan Nguyên Bạch không hiểu: “Cậu bị điên sao? Đem bức hoạ này về rồi cải tạo? Người tiêu tiền như rác cũng không đến mức như cậu!”

“Không phải tớ.”

“Vậy là---”

Quan Nguyên Bạch hơi dừng, bản thân nhớ tới cái gì đó, “Không phải là do hai vị thiên tài kia nhà cậu làm chứ?”

“Đúng vậy đó.”



Quan Nguyên Bạch: “…… Lúc này, ngữ khí của cậu không cần tự hào như thế.”

*

Quan Tri Ý vỗn dĩ đang rất lo chuyện bức hoạ bị phát hiện, nhưng dưới lầu mãi không có động tĩnh, cô mừng thầm cho rằng hẳn là Thích Trình Diễn chưa phát hiện. Cho nên hai mẹ con nằm trong phòng, vui vẻ xem phim với nhau.

Một tiếng sau, có người đẩy cửa đi vào.

Thích Trình Diễn tắm rửa xong xuôi, thay đồ ngủ rồi nằm lên giường.

“Đang xem gì thế?” Anh chống đầu, nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh.

Nhuế Nhuế tập trung xem phim, đến mức không quay đầu lại, trả lời: “Frozen ạ!”

“Được rồi, Nhuế Nhuế, cầm iPad về phòng con xem đi.”

Nhuế Nhuế dừng lại, nhìn anh: “Con muốn ở đây xem…”

“Về phòng xem.”

“Không đâu, con muốn ngủ với ma ma.”

Thích Trình Diễn khẽ cười: “Không được, Nhuế Nhuế lớn như vậy rồi, nên ngủ một mình.”

“Nhưng con đã ngủ một mình cả tháng nay rồi, ma ma lâu lắm mới về nhà, con muốn ngủ cùng ma ma một lần.” Nhuế Nhuế đáp, “Ba ba không được giở trò, mỗi lần như thế đều đuổi con đi.”

Nhuế Nhuế kéo kéo trang phục của Quan Tri Ý, không muốn rời đi. Quan Tri Ý thấy con gái bám người, mềm lòng nói: “Vậy thì tối nay ba chúng ta ngủ cùng nhau.”

Thích Trình Diễn sao có thể đồng ý, anh đã một tháng không gặp cô, không được động vào vợ mình rồi. Anh ngồi dậy, mặt biến sắc, đột nhiên trở nên thâm trầm: “Nhuế Nhuế.”

“… Dạ.”

“Hôm nay con làm gì với bức hoạ trong thư phòng ba rồi?” Thích Trình Diễn đột nhiên nói.

Bé con nhất thời sững sờ: “Con…”

“Con làm vẩy mực lên đúng không?”

Bé con đáp: “Ba, ba làm sao biết được?”

“Con cảm thấy có thể qua mắt ba?”

Quan Tri Ý không ngờ nhanh như vậy mà Thích Trình Diễn đã phát hiện ra, vội nói: “Em, là em… Là em làm.”

Thích Trình Diễn liếc sang cô, vẻ mặt nhàn nhạt: “Ừm, lát xử em sau.”

Nhuế Nhuế làm mặt đau khổ: “Ba ba, ba đừng xử ma ma. Là lỗi của con, ma ma cũng vì con nên mới sửa tranh.”

“Phải không?”

“Vâng vâng vâng.”

Thích Trình Diễn hừ một tiếng, ôm cả cô bé và iPad xuống giường, “Vậy con tự đi ngẫm lại bản thân, tại sao lại khiến bức hoạ thành như thế.”

“Nhưng mà…”

“Về phòng tự ngẫm, không được phép qua đây cho đến ngày mai.”

“……”

Nhuế Nhuế không muốn đi, nhưng hôm nay là do cô bé làm sai, không muốn gây chuyện cho ba ba thêm nữa, chỉ có thể lủi thủi ra khỏi phòng.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Quan Tri Ý cảm giác Thích Trình Diễn hẳn đã thật sự tức giận, cô âm thầm nhón một chân xuống giường, muốn nói: “Em, em cũng đi tự ngẫm.”

“Quay lại!”

Cổ tay bị giữ chặt.

Quan Tri Ý quay đầu nhìn anh: “Chuyện đó… em xin lỗi mà…”

“Đền bù.”

“… Bức hoạ của anh đâu có cái thứ hai.”

“Không cần bồi thường kiểu đấy.”

Thích Trình Diễn kéo tay cô, trực tiếp đẩy cô ngã xuống giường, “Dùng bản thân đền bù.”

Quan Tri Ý đột nhiên nhớ tới lời thì thầm bên tai của anh trong phòng khách, cảnh cáo nói: “Không được trói tay em…”

Nghĩ đến trước kia có một lần anh dùng dây trói tay cô lại, cô vùng vẫn đến mấy cũng không ăn thua, khiến cho ngày hôm sau đến đứng dậy cũng không thể, tâm tình lại chợt sợ hãi.

Nhưng Thích Trình Diễn không có ý định buông tha cho cô, khẽ nói: “Nhưng em làm sai, phải dỗ dành anh.”

“Ừm… cách khác, được không…”

Thích Trình Diễn nhẹ cắn cổ cô, chậm rãi nhả hai chữ: “Không được.”



Sau này, có một lần Tống Lê đến nhà Thích Trình Diễn ăn cơm, phát hiện bức hoạ vô giá trong thư phòng anh đã bị thay thế.

“Nhuế Nhuế, ba ba hôm đó có nổi giận với hai người không?” anh hỏi.

Bé con mặt mày u sầu, thở dài một hơi: “Con vẫn tốt, chỉ là bị ba ba ra lệnh trở về phòng tự ngẫm. Người đáng thương nhất là ma ma.”

“Hả? Ba con mắng mẹ?”

“Vâng, hôm sau thấy mắt mẹ đỏ hoe, chắc chắn là khóc. Haiz, nhất định là bị mắng rất thảm.”

Tống Lê không nghĩ như vậy, ai cũng biết Thích Trình Diễn sủng vợ như sinh mệnh, cậu ta sao có thể nổi giận với Quan Tri Ý?

Anh im lặng một lúc: “Con có chắc… là bị mắng không?”

“Vậy không thì sao ạ?” Nhuế Nhuế khịt mũi, “Sau này, con chắc chắn sẽ đối xử tốt với ma ma. Ma ma vì con đã hi sinh quá nhiều rồi.”

Tống Lê khẽ nhướng mày, vỗ vỗ vào đầu Nhuế Nhuế: “Ừm, đúng thế, quả là một đứa trẻ hiểu chuyện.”

HOÀN CHÍNH VĂN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.