Sau khi công khai trên Weibo, rất nhiều người đều chúc phúc cho Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn. Ngoài ra, cũng có một đại đa số khác, rơi vào tình trạng “thất tình”.
Tất nhiên, không phải là bản thân thất tình, mà là vì CP mà mình yêu thích.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi công khai, lượng người hâm mộ CP của Quan Tri Ý và Tiêu Nhiên vô cùng đông đảo. Lần này nhà gái thừa nhận yêu đương, nóc nhà của bọn họ hiển nhiên cháy rồi.
Mà Tiêu Nhiên gần đây đang quay phim ở vùng núi, không kịp nắm bắt tin tức. Mãi tới khi công việc kết thúc, ra sân bay trở về, anh mới biết Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn đã công khai.
Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, hỏi qua vài người xem tin tức này là thật hay giả, nhưng nhận về câu trả lời: hoàn toàn là thật.
Tiêu Nhiên tức giận, mặc dù biết tên khốn nạn Thích Trình Diễn nhất định sẽ theo đuổi được con gái nhà người ta, nhưng không ngờ lại có năng lực này! Nhanh như vậy liền công khai!
Vì thế, vừa bước vào phòng chờ, anh lập tức gọi video cho Quan Tri Ý.
Lúc Tiêu Nhiên gọi tới, Quan Tri Ý đang ở nhà Thích Trình Diễn tại khu Tinh Hoà Loan. Hôm nay nhà cô không có ai, nên Thích Trình Diễn mới thản nhiên đưa cô tới nhà anh.
Quan Tri Ý và Tiêu Nhiên lâu rồi không liên lạc, hôm nay nhìn thấy anh gọi video tới, có chút ngoài ý muốn.
“Hello?” Nhận điện thoại, gương mặt anh tuấn của Tiêu Nhiên liền xuất hiện trên màn hình di động, “Tiêu Nhiên, anh đóng máy rồi?”
Tiêu Nhiên ngồi xuống vị trí, nói: “Còn không phải sao, không đóng máy thì sao biết được hai người ở bên nhau rồi.”
“Hừm, chuyện đột nhiên xảy ra, vốn dĩ không muốn công khai sớm như thế.”
Tiêu Nhiên nheo nheo mắt: “Tri Ý nói thật đi, có phải tên đó ép em?”
“A…….”
“Tính chiếm hữu cũng thật cao! Khẳng định là sợ em ở trong vòng giải trí này sẽ có người câu mất nên thế, anh đã ra hiệu cho em từ sớm mà.” Tiêu Nhiên nói, “Tên này đúng là lòng lang dạ sói, em nên sớm thấy bản chất!”
Quan Tri Ý ho nhẹ một tiếng: “Chuyện là, anh ấy đang ở cạnh em, bằng không hai người nói chuyện với nhau nhé?”
Tiêu Nhiên: “……….”
Quan Tri Ý di chuyển video, giây tiếp theo, Tiêu Nhiên liền thấy gương mặt Thích Trình Diễn đang nhàn nhạt nhìn mình.
“Muốn mắng sao không trực tiếp gọi tôi.” Thích Trình Diễn nói.
Tiêu Nhiên nghẹn: “Cậu sẽ ngoan ngoãn để tôi mắng à.”
Thích Trình Diễn ngẫm nghĩ: “Không thể.”
Tiêu Nhiên liền nói: “Tránh ra tránh ra, tôi đang nói chuyện với Tri Ý, không phải cậu.”
Thích Trình Diễn nhướng mày, vốn dĩ khi Tiêu Nhiên gọi video cho Quan Tri Ý anh chỉ dựng lỗ tai lên mà nghe, đây là vì tôn trọng Quan Tri Ý nên mới không chen vào.
Nhưng thái độ này của Tiêu Nhiên, anh liền ngứa ngáy bắt đầu muốn chọc ghẹo.
Thích Trình Diễn trực tiếp lấy điện thoại từ tay Quan Tri Ý qua: “Không vấn đề, tôi với cô ấy là một, có gì cứ nói với tôi, giống nhau cả.”
“Thích Trình Diễn, cậu tự trọng chút!”
“Tự trọng so với bạn gái cũng không thể quan trọng bằng.”
“Trời ạ…… Cậu động tay hạ thủ với em gái Quan Nguyên Bạch mà cậu ta như nào lại không giết cậu, thật tốt bụng quá đi!”
Thích Trình Diễn khẽ cười: “Không phiền cậu nhọc tâm, Quan Nguyên Bạch biết tôi và em gái cậu ấy ở bên nhau không rõ là vui mừng cỡ nào. Ừm, còn chuyện gì khác không, không có gì cúp đây.”
“Này---”
“Nhìn đằng sau cậu là đang ở sân bay đi? Bên cạnh nhiều tai mắt như thế, tôi không nói với cậu nữa.”
“……”
“Tạm biệt.”
Thích Trình Diễn mặc kệ Tiêu Nhiên đang tức giận cỡ nào, rất bình tĩnh mà đeo video tắt đi.
Quan Tri Ý bên cạnh xem đến vui vẻ: “Các anh làm gì thế.”
Thích Trình Diễn đưa điện thoại cho cô: “Có gọi lại thì không cần nghe máy.”
Quan Tri Ý đặt điện thoại qua một bên, nhích tới ôm cánh tay anh: “Vị Thích thiếu này, ngài không phải ghen rồi chứ?”
Thích Trình Diễn quay đầu nhìn cô: “Em nói xem.”
“Ai da, Tiêu Nhiên hiện tại không thích em, em đoán anh ấy là muốn trút giận lên anh thôi.”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trút giận? Cái này cũng phải xem cậu ta có bản lĩnh đấy không.”
Quan Tri Ý ngẫm lại, cũng đúng……
Tiêu Nhiên không bị anh làm tức chết đã tốt lắm rồi.
“Đúng rồi, tối nay Tống Lê muốn mời ăn tối, em muốn đi không?” Thích Trình Diễn hỏi.
Quan Tri Ý: “Người ta đã mời tất nhiên phải đi.”
“Không sao, không muốn thì không đi.” Thích Trình Diễn nói, “Bọn họ cũng chỉ là tò mò chuyện chúng ta ở cạnh nhau.”
“Đi chứ, không vấn đề.”
Thích Trình Diễn: “Chắc chắn muốn đi?”
“Ừm, đi khoe đi khoe.”
“Hửm?”
Quan Tri Ý cười thầm: “Đi khoe khoang một chút, rằng anh hiện tại đã là người của em.”
**
Hơn bảy giờ tối, Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn tới hội quán của Tống Lê.
Ở đây tụ tập rất nhiều người, Quan Tri Ý không phải toàn bộ đều biết, nhưng Thích Trình Diễn thường xuyên cùng Tống Lê tụ tập, người có mặt đều là chỗ thân quen.
Tống Lê thấy hai người đi vào, vội vàng nghênh đón.
Cậu ta là sau ngày say rượu gọi điện thoại cho Thích Trình Diễn, đầu óc luôn mơ hồ, sau khi tỉnh lại cảm thấy cảnh tượng hôm đó giống như là mơ, nên mới không gọi lại cho Thích Trình Diễn để xác minh.
Cho tới khi nhìn thấy tin tức bùng nổ trên mạng.
Chuyện này thật sự khiến cho anh kinh hãi. Những gì anh nhìn thấy hôm đó không những không phải là mơ, mà cô gái kia như thế lại là Quan Tri Ý!
Ai mà không biết cô gái nhỏ này là Thích Trình Diễn nâng niu trong lòng bàn tay, nuông chiều mà trưởng thành. Kết quả, anh thế mà đem người em gái mình nuôi nấng thăng cấp lên làm bạn gái?!
Đồ cầm thú!
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Lê đi qua khoác vai Thích Trình Diễn: “Thấy chưa! Hôm chúng ta uống rượu đó tôi đâu nói đùa, thật sự là thấy Thích Trình Diễn cùng một cô gái trong video mà!”
Có người tiếp lời: “Haiz, sớm biết lời cậu nghiêm túc, tôi đã qua đó xem rồi.”
“Hiện tại xem cũng không muộn.” Tống Lê tiếp đón hai người ngồi xuống, “Tiểu Ngũ à, em thế này thật quá đáng. Tại sao bị Trình Diễn lừa đi rồi cũng không nói cho bọn anh một tiếng.”
Quan Tri Ý: “Đâu có, là em lừa anh ấy.”
Tống Lê buông tay: “Nhìn xem, còn giúp đỡ hắn.”
Người bên cạnh nói: “Có thể không giúp sao, tiểu cô nương từ nhỏ đã bên cạnh Trình Diễn, là thói quen rồi.”
“Cũng đúng.”
Tống Lê nhìn về phía Thích Trình Diễn: “Cơ mà chuyện này không thông báo, còn để bọn này lên mạng mới biết tin, đây mới thật sự là quá đáng. Cậu tối nay phải đền tội với bọn tôi.”
Thích Trình Diễn cười: “Việc này sao phải đền tội với cậu?”
“Vậy ít nhất là đền tội với Nguyên Bạch!” Tống Lê nói, “Hôm nay cậu ta không ở đây, tôi toàn quyền đại diện cậu ta. Cậu câu mất em gái cưng của tụi này, không thể tha thứ dễ dàng!”
Ngoài miệng tuy nói như vậy, kỳ thật trong lòng vui vẻ thay cho hai người. Giống như Tiêu Nhiên, hùng hổ mở miệng trách mắng, nhưng vẫn là gửi tin nhắn chúc phúc cho cô.
Quan Tri Ý nhìn đám người náo nhiệt uống rượu trò chuyện, tâm trạng thoả mãn. Giờ phút này cô ngồi bên cạnh anh, không còn là danh phận đứa trẻ đeo bám như ngày trước nữa rồi.
Sau đó bởi vì vui mừng, cô cùng mọi người uống không ít rượu.
Giữa chừng, Thích Trình Diễn ứng phó ổn thoả với mọi người rồi, trở về ngồi cạnh Quan Tri Ý: “Thế nào, uống có nhiều không?”
Quan Tri Ý quay đầu, nhìn thẳng vào anh: “Không sao, không có uống nhiều.”
“Có ai tìm em uống rượu thì đẩy qua cho anh.”
Hôm nay hai người là nhân vật chính, vì thế từ đầu đến cuối liên tục được mọi người mời rượu, nhưng chủ yếu là Thích Trình Diễn.
Quan Tri Ý lắc đầu: “Không được, anh say rồi em đỡ không nổi, trước kia có một lần em vẫn ghi nhớ.”
Thích Trình Diễn cười, không nói lần trước đó là mình giả vờ: “Không để em đỡ, yên tâm đi.”
Lòng vẫn còn vết xe đổ lần trước, Quan Tri Ý không tin anh, nên ngẫu nhiên có người đến mời rượu, cô cũng không cự tuyệt. Dẫu sao đều là người quen biết, bên cạnh còn có người đang giữ cô như bảo bối, cô một chút cũng không lo lắng.
Nhưng đến cuối cùng, rốt cục vẫn là hơi say.
Thích Trình Diễn không muốn để cô uống tiếp, đành đưa cô rời đi trước. Tống Lê và một người bạn nữa đưa hai người ra bãi đỗ xe.
Thích Trình Diễn để Quan Tri Ý ngồi vào trong xe, sau đó xoay người cùng đám Tống Lê trò chuyện thêm đôi câu.
Quan Tri Ý ngồi ghế lái phụ, chỉ cảm thấy mặt mũi nóng bừng. Vì thế, cô mở cửa sổ, dựa mặt lên trên, chờ Thích Trình Diễn trở lại.
Lại đúng lúc, lơ đãng nhìn được chiếc xe không xa, có người đang cầm máy ảnh.
Giống như là đang chụp cô……
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tri Ý sững sờ một lát, trực tiếp mở cửa xe, hướng về chiếc xe kia mà đi tới.
Người trong xe quả thật đang chụp Quan Tri Ý, từ lúc Quan Tri Ý công khai yêu đương bọn họ đều âm thầm đi theo, muốn đào bới thêm chút thông tin.
Mà không ngờ tối nay lại bị phát hiện rồi, đúng lúc thấy Quan Tri Ý đang đi về phía mình, người trong xe đều ngẩn người.
Người kia chầm chậm bước tới, đám chó săn trong xe nghĩ khẳng định đối phương sẽ phát hoả, vì thế không hạ máy ảnh mà để nguyên đó. Bọn họ chính là sợ thiên hạ không đủ loạn, vì minh tinh càng phát hoả thì tin tức càng sống động nha.
Nhưng ngoài dự đoán, nữ minh tinh trước mắt đứng bên ngoài xe, nhìn bọn họ rồi cười một cái. Dáng vẻ đơn thuần đáng yêu, mỉm cười đến vô hại, khiến người cầm máy có chút hoảng loạn.
“Mọi người đang chụp tôi sao?” Quan Tri Ý ngó đầu, tò mò nhìn vào camera.
Đám chó săn ho nhẹ, không đáp hỏi ngược: “Cô đang cùng bạn bè tụ họp sao?”
Quan Tri Ý thành thật đáp: “Ừ, đúng vậy.”
“Vừa rồi xe cô ngồi vào là của Thích Trình Diễn à?”
“Đương nhiên rồi.” Quan Tri Ý cười: “A…… Anh ấy đang cùng bạn nói chuyện, lập tức liền trở lại.”
Đám chó săn bọn họ căn bản chưa từng cùng nghệ sĩ nói chuyện phiếm, nhất thời có chút hưng phấn: “Hai người ở bên nhau từ bao giờ thế, có thể tiết lộ hay không?”
Ở bên nhau…
Quan Tri Ý đầu óc mơ màng, chỉ nói: “Bọn tôi từ nhỏ đã ở bên nhau rồi.”
“A?”
“Mọi người đi theo tôi bao lâu rồi, đã ăn cơm hay chưa?” Quan Tri Ý rủ mắt móc túi áo, đột nhiên lấy ra mấy viên kẹo đưa tới, “Cho mọi người, bổ sung năng lượng nhé.”
Đám chó săn ngơ ngác nhận lấy.
Quan Tri Ý nghiêm túc nói: “Đây là trước khi ra khỏi nhà tôi tuỳ tiện lấy đó, ngon lắm, mọi người thử xem.”
“À…… Cảm ơn, cảm ơn.”
Quan Tri Ý gập người 90 độ: “Khỏi khách sáo! Mọi người vất vả rồi, cố lên!”
“…………….”
“Tiểu Ngũ.”
Đúng lúc này, thanh âm nọ chặt đứt cuộc đối thoại bên này.
Đám chó săn trong xe nghe tiếng liền nhìn qua, thấy cách đó không xa có người đàn ông vội vàng chạy tới.
“Em chạy ra đây làm gì.”
Lúc Thích Trình Diễn trở lại, nhìn thấy cửa xe đang mở, Quan Tri Ý đứng cạnh một chiếc xe nói chuyện phiếm. Anh còn tưởng cô gặp người bạn nào, tới gần thì phát hiện, đều là gương mặt xa lạ.
“Không có gì, em đưa kẹo cho họ ăn.” Quan Tri Ý giữ chặt tay anh, “Tống Lê bọn họ đi rồi à?”
“Đi rồi.” Thích Trình Diễn nhìn về phía đám chó săn trong xe, “Phóng viên?”
Vài người họ bị ánh mắt của Thích Trình Diễn nhìn đến khiếp sợ, nhất thời không nói được gì.
“À đúng rồi! Mọi người chụp tôi là được rồi, đừng chụp anh ấy!” Quan Tri Ý đột nhiên cảnh giác, kéo Thích Trình Diễn lại, nói với đám chó săn: “Mặc dù anh ấy rất đẹp trai, nhưng không thể chụp.”
Thích Trình Diễn: “…….”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không biết là vì lời của Quan Tri Ý, hay là bị ánh mắt vừa phóng tới của Thích Trình Diễn doạ một trận, đám chó săn nhanh chóng hạ ống kính máy ảnh: “Đừng lo đừng lo, tuyệt đối sẽ không chụp cái không nên.”
“Ừm ừm, thế là tốt rồi.” Quan Tri Ý nói xong liền muốn cúi đầu 90 độ lần nữa, nhưng gập người được một nửa đã bị Thích Trình Diễn giữ lại.
Thích Trình Diễn đỡ Quan Tri Ý, nhìn người trong xe, sắc mặt nhàn nhạt: “Làm phiền, nếu có gì không thích hợp thì xoá đi.”
Lời nói thì lịch sự, nhưng ngữ điệu thâm ý rõ ràng chính là “Bằng không tự gánh hậu quả”.
Đám chó săn gật đầu lia lịa.
Thích Trình Diễn lúc này mới lôi kéo Quan Tri Ý trở về.
“Không phải nói với em là anh sẽ lập tức quay lại, bảo em ngoan ngoãn sao?”
“Nhưng mà ở trong xe hơi nóng…”
“Quan Tiểu Ngũ, cửa sổ xe đang mở.”
“Thế sao?”
“Là muốn xuống đi bộ phải không, không quen biết cũng dám qua đấy nói chuyện?”
“Không phải mà… Bọn họ giống như đã ngồi xổm đó rất lâu rồi, em nghĩ dù sao em cũng không làm gì xấu, liền qua cho bọn họ chụp một chút. Ôi thật muốn về nhà mà.”
Biểu cảm nghiêm túc của Thích Trình Diễn giãn ra dần: “…… Quả nhiên là uống nhiều.”
“Em không có!”
…………
Thanh âm tản đi xa dần, đôi nam nữ cuối cùng cũng ngồi vào trong xe.
Đám chó săn quay sang nhìn nhau, cầm máy ảnh của người kia, nói: “Vậy… vẫn đăng mấy tấm vừa chụp sao?”
“Trong đó cũng không có gì là không thích hợp đi?”
“Đúng thế.” Cầm máy xem lại mấy tấm ảnh, không chịu được mà nói: “Hừm, cô nương này đúng thật là đáng yêu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]