Chương trước
Chương sau
Mùi canh từ trong nồi phả ra, Quan Tri Ý ở trong vòng tay Thích Trình Diễn một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Đợi một lát nữa rồi ôm.”

“Hửm?”

“Em phải tắt bếp.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thích Trình Diễn cười khẽ, buông cô: “Còn làm cái gì thế?”

Quan Tri Ý chỉ vào lò nướng: “Nướng cánh gà, dù sao tủ lạnh có gì em liền làm cái đó. Lát còn phải xào đồ ăn. Ừm… Hiện tại đem canh mang ra trước.”

“Anh giúp em.”

“Không cần, anh ra ngoài trước đi.”

“Để anh.” Thích Trình Diễn nhận lấy muỗng canh từ tay cô, “Em làm đồ ăn đi.”

“Được không đó? Nóng lắm đấy, anh cẩn thận chút.”

Thích Trình Diễn nhìn cô, có chút buồn cười: “Anh trong mắt em giống tên ngốc thế à.”

“Tất nhiên là không.” Quan Tri Ý nghĩ, “Chỉ cảm thấy anh giống với anh hai, căn bản đều không vào bếp.”

Thiếu gia tiểu thư sống trong nhung lụa đều không cần xuống bếp, Quan Tri Ý nếu không phải từng một mình sinh sống, đối với việc trong bếp căn bản cũng không thể làm gì.

“Không vào chứ không phải không thể.” Thích Trình Diễn vừa múc canh ra bát vừa nói, “Lần tới nấu cho em thử.”

Quan Tri Ý nhìn anh: “Thật sao, có trúng độc không?”

Lời vừa ra khỏi miệng liền bị một cái lườm ném qua, Quan Tri Ý nhanh chóng ngậm miệng, quay lại nấu ăn.

Nấu nướng xong xuôi, hai người cùng nhau ăn tối. Sau bữa ăn, cả hai ngồi trên sofa, xem bộ pim truyền hình mới nhất trên TV của Quan Tri Ý có tên <khoa c="">, trong phim cô đóng vai một bác sĩ.</khoa>

Phim mới phát sóng không lâu, mới chỉ lên có mười tập, nhưng phản ứng của khán giả không tồi, liên tục lên hot search.

“Anh nói xem khi nào cùng anh hai nói chuyện của chúng ta thì được.” Quan Tri Ý ở cạnh Thích Trình Diễn, đột nhiên hỏi một câu.

Thích Trình Diễn: “Chuyện này để anh nói.”

“Vẫn là em nói đi.”

Thích Trình Diễn tay trái vòng qua nàng, bóp cằm chơi đùa: “Em nói? Bộ dạng này có thể mở miệng không.”

“…… Em sẽ cố.”

“Được rồi, chuyện này vốn dĩ nên để anh giải quyết.” Thích Trình Diễn nói, “Trước kia thấy em tập trung đóng phim, chưa chuẩn bị đối ứng chuyện này. Bây giờ em chuẩn bị tốt rồi, anh tự khắc sẽ nói cho Nguyên Bạch.”

“Vậy nên bao giờ nói?”

Thích Trình Diễn nghĩ: “Muộn một chút sẽ liên lạc với cậu ta.”

“Ừm…”

Hai người lúc thì câu được câu không mà trò chuyện, lúc thì tập trung xem phim truyền hình.

Đột nhiên, Quan Tri Ý thấy cốt truyện của bộ phim truyền hình trên TV có gì đó không ổn, tuy bộ phim lấy chủ đạo là bệnh viện, nhưng tuyến tình cảm cũng là một trong những điểm nhấn.

Cô nhìn chính mình trong màn hình đang vội vã từ lầu trên đi xuống.

Từ từ, cảnh này, lát nữa hẳn là đụng phải nam diễn viên chính đi? Đụng rồi, còn không cẩn thận mà hôn nhau?

Quan Tri Ý ho nhẹ, nhanh tay lấy cái điều khiển: “Bộ phim này hình như cũng không hay lắm, chúng ta xem chương trình tạp kĩ đi?”

Thích Trình Diễn không thường xuyên xem phim truyền hình, nhưng hiện tại đã xem xong hai tập, đột nhiên bị ngắt quãng giữa chừng, đương nhiên có chút không thoải mái. Anh nghi hoặc nhìn Quan Tri Ý: “Sao vậy, cũng khá hay mà.”

Quan Tri Ý hơi xấu hổ, đang định giơ tay chuyển kênh. Nhưng chưa kịp ấn nút, Thích Trình Diễn đã giành lấy điều khiển.

“A--”

Ở trước mặt anh, nếu cô nói dối không tự nhiên, anh rất nhanh chóng sẽ nhận ra. Thích Trình Diễn đổi tay cầm điều khiển, để xa cô: “Có cái gì không thể xem?”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên màn hình, hai người đụng phải nhau, ống kính đột nhiên phóng to.

Quan Tri Ý lập tức duỗi tay che kín mắt Thích Trình Diễn: “Thiếu nhi không thể xem!”

Thích Trình Diễn: “……….”

Cảnh quay không dài, vài giây mà thôi, vì thế rất nhanh trôi qua.

Làm diễn viên, những hành động trong kịch bản đương nhiên chỉ là công việc. Cô phân biệt rõ ràng, nhưng đó là vấn đề của bản thân. Trước mặt Thích Trình Diễn, cô vẫn thấy có chút xấu hổ.

“Hôn môi?” Người bị che kín hai mắt đột nhiên lạnh lùng nói.

Quan Tri Ý: “Em nói không có, anh tin không?”

Thích Trình Diễn kéo tay cô xuống, hơi mỉm cười: “Anh không nhìn thấy, em nói gì anh đều tin.”

Cách nói này, nghe thế nào cũng thật kỳ quái.



“Nói thật thì, vừa rồi chỉ là chạm một chút, một chút mà thôi. Nhưng là màn hình TV ngưng quá lâu, nên nhìn mới giống như một nụ hôn kéo dài.”

Thích Trình Diễn hơi nhướng mày.

Quan Tri Ý nuốt nước bọt: “Có điều anh biết à, đây là đóng phim yêu cầu, diễn viên mà. Những lúc như thế đều là máy móc không cảm tình.”

Thích Trình Diễn khẽ nói: “Đã thế, em che mắt anh làm gì.”

“…… Nói thì là vậy, vẫn sợ anh nhìn thấy sẽ không vui.”

“Ồ?”

Quan Tri Ý lập tức dựng thẳng ngón tay: “Nhưng em thề, trong mắt em tất cả đều là công việc. Hôn môi người khác không khác gì hôn miếng thịt lợn.”

Thích Trình Diễn tới gần: “Vậy anh?”

“Anh, anh tất nhiên không phải thịt lợn.”

“Vậy là gì?”

Khoảng cách ngày càng kéo gần, Quan Tri Ý bất đắc dĩ đưa tay về sau chống đỡ, “Anh là bạn trai nha…”

“Ừm, vậy môi của bạn trai hôn có phải tốt hơn không?”

“Em không biết.”

Thích Trình Diễn nheo mắt, có chút nguy hiểm: “Cái gì?”

Quan Tri Ý nghiêm túc nói: “Là thế này, trước kia đóng phim chỉ là chạm môi qua mà thôi, nhưng với anh thì khác…”

Thích Trình Diễn biết mà vẫn ung dung nhìn cô: “Khác chỗ nào?”

Quan Tri Ý nhìn chằm chằm môi anh, khẽ đáp: “Đóng phim không dùng lưỡi…”

Thích Trình Diễn như thêm suy tư, đột ngột cúi xuống gần môi cô hơn, “Như em nói?”

Quan Tri Ý ngơ ngẩn, mặt đỏ lên.

Thích Trình Diễn thấy cô không hé răng, duỗi tay nắm góc mặt khiến cô hơi mở miệng.

“Đầu lưỡi.”

Quan Tri Ý ngơ ngác nhìn anh: “…… Làm gì?”

Thích Trình Diễn trầm giọng, từ tốn nói: “Chúng ta diễn tập một chút nên hôn thế nào.”

“Ưm…”

Làm tổng tài của công ty giải trí, Thích Trình Diễn đối với diễn kịch vì nghệ thuật hiến thân đương nhiên rõ ràng. Anh cũng biết ước mơ của Quan Tri Ý là trở thành một diễn viên ưu tú. Làm một diễn viên, trong phim phát triển vài cảnh quay như thế cũng không có gì đáng trách.

Anh từ lâu đã hiểu, nhưng hiểu thì hiểu, cũng không bao giờ đi xem.

Nếu hôm nay Quan Tri Ý không che mắt, có lẽ lúc thấy anh sẽ bỏ qua. Dung túng cô trong công việc mà cô yêu thích là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn cảnh thân mật, lại là một chuyện khác.

Anh không vui vẻ, càng không tới mức tức giận. Diễn xuất đối với cô ý nghĩa thế nào, anh hiểu rất rõ. Hiện tại biểu hiện không cao hứng, là do nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của cô nên muốn trêu chọc mà thôi.

Rốt cuộc, cô lại ngoan ngoãn để anh bắt nạt.

Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn ở trên sofa thân mật một hồi, đến khi cô thở không ra hơi anh mới buông, đột nhiên nói: “Cảnh quay lần trước của Vương Triều, anh không xem hết.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Sao lại nhắc tới chuyện này…”

“Cùng Tiêu Nhiên diễn cảnh hôn?”

Quan Tri Ý ngẩn ra: “Cũng chỉ là hôn lên mặt thôi…”

“Ừm.” Thích Trình Diễn cười, đặt tay bên canh cô, hài lòng, “Gần đây cậu ta liên lạc với em không?”

Diễn xuất của người khác đều là công việc, nhưng Tiêu Nhiên thích Quan Tri Ý, cho nên đối với Thích Trình Diễn điều này không giống nhau.

“Anh ấy bận hơn cả em, làm gì có thời gian liên lạc chứ.” Quan Tri Ý chần chừ nói, “Anh sẽ không cảm thấy Tiêu Nhiên thích em đi?”

“Không phải sao?”

“Không phải.”

Thích Trình Diễn véo mặt cô: “Được, không thích là tốt nhất.”

Hai người nằm trên ghế sofa một lúc, Quan Tri Ý ban nãy nói không mệt, nhưng kỳ thật quay phim một khoảng thời gian dài sao có thể không mệt chứ. Vì thế, nằm một chút liền ngủ thiếp đi.

Thích Trình Diễn thấy cô thật sự ngủ rồi, trực tiếp ôm cô trở về phòng.

Đến khi Quan Tri Ý tỉnh lại, đã là hơn mười một giờ tối.

Trong phòng bật đèn đầu giường, nhìn xung quanh thì phát hiện đây là phòng ngủ chính của Thích Trình Diễn. Nhưng trong phòng an tĩnh, chỉ có mình cô.

Thế là, cô mơ mơ màng màng bước xuống giường, đẩy cửa bước ra.



Lầu trên có rất nhiều phòng, Quan Tri Ý đi một vòng không thấy Thích Trình Diễn đâu. Cuối cùng ngáp một cái, nửa tỉnh nửa mơ đi vào thư phòng.

Thích Trình Diễn đích thật ở trong thư phòng, bởi vì chưa tới thời gian đi ngủ, nên vừa xử lý chút công việc, nhưng lại bị Tống Lê gọi điện tới. Tống Lê đang cùng bằng hữu bên ngoài chơi, muốn kêu anh cùng qua. Có điều, trong phòng còn có một tiểu cô nương đang ngủ, sao có thể rời đi được.

Nhưng Tống Lê đã uống say, điện thoại ném qua ném lại. Thích Trình Diễn mặc kệ con ma men, nhận video rồi đem điện thoại đặt lên mặt bàn, để cậu ta một mình thao thao bất tuyệt.

Anh hiểu tính cách Tống Lê, uống say vào đối với người khác quyết không bỏ qua.

“Ừm…… Ồ…… Được……”

Thích Trình Diễn chuyên tâm nhìn văn kiện máy tính, căn bản không nghe được đối phương nói gì, chỉ ứng phó cho có lệ.

Lúc này, đột nhiên nghe được chút động tĩnh, chờ anh ngước mắt nhìn lên đã có người từ cửa đi vào.

Tiểu cô nương ngủ tới ngây ngốc đi đến cạnh anh, đứng tại chỗ, nhìn anh phát ngốc.

Thích Trình Diễn ngẩn người, duỗi tay muốn kéo cô lại. Kết quả người này xem như anh nâng tay lên liền lập tức chui vào, trực tiếp ngồi xuống trên đùi, cả người nằm gọn trong lòng anh.

“Sao không ngủ cùng em……”

Cô mới tỉnh ngủ, giọng nói lâng lâng, có chút làm nũng.

Thích Trình Diễn sững sờ, phản ứng đầu tiên là đem điện thoại trên bàn úp xuống dưới. Nhưng dù có nhanh tới đâu, Tống Lê ở bên kia vẫn thấy được một chút.

Lập tức, tai nghe truyền đến thanh âm khoa trương của Tống Lê: “Thích Trình Diễn! Cậu, cậu cậu cậu, cậu ôm ai?!”

Quan Tri Ý ngủ đến tóc rối loạn xạ, lúc đi tìm anh cũng không sửa sang lại, chỉ nép vào lòng Thích Trình Diễn, camera trước không hề thấy mặt cô. Mà cô vừa ngủ dậy, âm thanh nũng nịu khác với thường ngày, Tống Lê căn bản cũng nghe không ra.

Vì thế, cậu ta ở tai nghe hô: “Khó trách không tới được… Mỹ nhân trong lòng, cậu không đến được. Thích Trình Diễn, là ai a-----”

Thích Trình Diễn thấy người kia đã quá say, tai mắt đều không muốn tiếp chuyện nữa, đơn giản đáp: “Cúp máy!”

Tắt video sau, lỗ tai rốt cuộc cũng an tĩnh. Anh duỗi tay ôm lấy Quan Tri Ý, thanh âm nhẹ đi đôi chút: “Thế nào lại tỉnh ngủ rồi?”

“Không tỉnh, còn muốn ngủ……” Quan Tri Ý cọ cọ trong ngực anh, “Anh mới gọi điện với anh thế.”

“Tống Lê.”

“Anh ấy muốn gì.”

“Muốn anh ra ngoài chơi cùng họ.”

Quan Tri Ý căng mí mắt: “Anh muốn đi sao?”

Thích Trình Diễn rũ mắt, hôn lên trán cô một cái: “Không đi.”

“Ừm.”

“Ngủ cùng em được không?”

Quan Tri Ý mơ màng sắp ngủ: “Được, vậy anh ôm em…”

Thích Trình Diễn cười khẽ, trực tiếp ôm eo đem cô bế lên: “Được.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mặt khác bên kia, người bị tắt video Tống Lê nhảy nhót từ ghế lô này tới ghế lô khác. Anh ta uống quá nhiều, bước đi không vững, trực tiếp ngã lên sofa. Giang Tuỳ Châu ghét bỏ nhìn: “Đừng có phun lên người tôi.”

“Không, tôi không nôn--” Tống Lê ngồi dậy, nói với mọi người, “Tôi, tôi nói với mọi người, vừa rồi tôi đã thấy—”

Nấc cục.

“Thích Trình Diễn, một người phụ nữ, vừa ôm một người phụ nữ. Sau đó, người phụ nữ còn nói, sao anh không ngủ cùng em? Trời ạ, cô ta vậy mà muốn Thích Trình Diễn ngủ cùng! Tôi nói bảo sao gọi mãi không chịu đi, hoá ra Thích Trình Diễn giấu phụ nữ trong nhà! Trọng sắc khinh bạn! Súc sinh! Mau, chúng ta tới nhà đem cậu ta bắt tới đây!”

Những người có mặt, bao gồm cả Quan Nguyên Bạch, lặng lẽ nhìn anh ta một lúc, như không nghe thấy gì, đi giải quyết việc riêng của mình.

Tống Lê bị xem nhẹ: “Các cậu thế nào không nghe tôi nói…… Ai da, thật mà! Tôi không nói bật, tôi-----nôn!”

Quan Nguyên Bạch nhíu mày, nói với người đối diện: “Kéo cậu ta vào WC, đừng có nôn ở đây.”

“Ừm ừm, được.”

Tống Lê bị kéo đi: “Nguyên Bạch! Thật sự mà, thật sự----”

“Tống Lê không phải bị say tới ngu đi?!” Có người nói, “Còn nhìn thấy Trình Diễn ôm nữ nhân, muốn ngủ cùng người ta nữa. Ha ha ha ha cười chết mất.”

Quan Nguyên Bạch cong môi: “Vừa rồi nếu tôi không đáp ứng cậu ta tới đây, không chừng cũng sẽ bị bịa đặt như thế, sau đó thằng nhóc kéo các cậu tới nhà tôi bắt người.”

“Ha ha ha ha ha ha cậu ta bắt nổi không, tới đi còn không vững.”

“Được rồi, không quan tâm nữa.”

“Vậy có gọi Trình Diễn không?”

“Không cần, cậu ta không qua chắc hẳn có việc thật.”

**

Lời của tác giả:

Tống Lê: Tôi bị oan mà....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.