Dưới con mắt của Quan Nguyên Bạch, Quan Tri Ý không còn cách nào khác, đành phải bỏ qua ý định đưa anh ra ngoài.
“Dạo này thời tiết khô như thế, ăn nhiều hoa quả một chút, đừng vì sợ béo mà không ăn gì.” Quan Nguyên Bạch nói.
Quan Tri Ý thất thần ừ một tiếng.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hai ngày nay quay phim thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi…..” Quan Tri Ý đáp, “Vậy nên, bao giờ anh hai trở về?”
“Ngày kia, hôm đó còn cùng Trình Diễn đến một sự kiện đấu giá.”
“Khụ, khụ khụ--”
Quan Nguyên Bạch nhíu mày: “Ăn chậm chút.”
Quan Tri Ý liên tục gật đầu, chột dạ mà hạ tầm mắt.
Vừa rồi vì quá sốt sắng mà đem người giấu đi, bây giờ bình tĩnh nghĩ kĩ lại, nếu như trước khi Quan Nguyên Bạch và Mao Mao bước vào, hai người họ ra ngoài phòng khách ngồi, thì đối với sự hiểu biết của Quan Nguyên Bạch với hai người mà nói, Thích Trình Diễn tới thăm hoàn toàn không có gì kỳ lạ.
Nhưng vì cô quá vội vàng, ý nghĩ đầu tiên lập tức là trốn đi. Hiện tại thì ổn rồi, bắt người ta trốn thì cũng thôi đi, đây lại còn là trốn trong tủ quần áo……
Một bữa cơm hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-rat-nhieu-tien-nha/3392910/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.