Trên bàn ăn ngoài Quan Tri Ý ra thì còn hai cô gái nữa.
So với việc cô yên tĩnh ăn cơm, thì hai người kia nói rất nhiều cũng có thể tham gia vào vấn đề của đàn ông.
Quan Tri Ý đã hơi no, tốc độ ăn cũng chậm lại, Thích Trình Diễn cũng chú ý đến, nghiêng đầu nói: “Chờ anh một lúc?”
Quan Tri Ý a một tiếng, thuận miệng nói: “Cứ từ từ em không vội.”
“Ừ.”
“Tri Ý, em có chán thì qua bên kia mà chơi, hát hò gì đó cũng có thể.”
Tống Lê nói với cô gái bên cạnh anh, “Cô đi chơi với em ấy.”
Cô gái này cũng rất nghe lời, nhiệt tình nói với Quan Tri Ý: “Em gái, chúng ta qua bên kia hát karaoke đi.”
Quan Tri Ý không thích nói chuyện với người lạ, hơn nữa còn là chị gái nhỏ nhiệt tình như vậy, cô sợ cô không chống đỡ được.
Lúc cô không biết từ chối thế nào, cửa phòng bao bị mở ra.
Mọi người đều nghe được tiếng vang, toàn bộ đều quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy từ cửa một cô gái mặc áo khoác trắng đi vào, mắt ngọc mày ngài, dáng người yểu điệu, chân mang đôi giày cao gót khoảng mười centimet, mắt nhìn thẳng tiến lên phía trước.
Cô vừa đi vừa nghe điện thoại, vừa nói chuyện với người ở đầu bên kia một tay tùy tiện ném chiếc túi xách lên người Tống Lê. Sau đó khoát tay với Tống Lê, ý bảo anh đứng lên.
Tống Lê cầm lấy chiếc túi xách bị vị đại tiểu thư kia ném tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-rat-nhieu-tien-nha/3392899/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.