Nhiếp ảnh gia và đoàn đội của Quan Tri Ý cùng nhau lên lầu, bởi vì cuộc họp báo sắp bắt đầu, cho nên tốc độ của bọn họ cũng rất nhanh, mười mấy phút sau đã xong xuôi. Quan Tri Ý đi theo người đại diện vào sảnh cuộc họp báo, nhiếp ảnh gia lập tức chỉnh sửa ảnh.
Trên đường đến sảnh tiệc, Quan Tri Ý gặp Tiêu Nhiên và Thích Trình Diễn.
Có vẻ hai người cũng đang đi đến đó.
"Tri Ý, trùng hợp ghê!” Tiêu Nhiên chào hỏi.
Đi qua đó, Quan Tri Ý liếc nhìn Thích Trình Diễn một cái: “Hai người đến hội trường sao?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Nhiên đánh giá một lượt: “Woa, hôm nay em thật xinh đẹp nha.”
“Cảm ơn, hôm nay anh cũng rất bảnh.”
Tiêu Nhiên nhướng mày: “Tất nhiên.”
“Lạnh không?” Thích Trình Diễn nhìn cách ăn mặc của cô, theo bản năng hỏi một câu.
Hôm nay cô trang điểm tinh tế, mặc lễ phục cũng thập phần kiều diễm, chiếc váy này ngắn ngang gối, vừa vặn với dáng cô.
Rất đẹp, nhưng không đủ ấm.
Quan Tri Ý lắc đầu: “Lạnh thì không nhưng mà em đói.”
“Đói?”
“Chết đói.” Quan Tri Ý nhỏ giọng nói, “Giữa trưa em chỉ ăn một chút salad.”
Thích Trình Diễn nhíu mày: “Sao không ăn nhiều một chút?”
“Không thể, ăn nhiều sao có thể mặc lễ phục được nữa!”
Giữa mày Thích Trình Diễn hiện lên chút không vui.
Quan Tri Ý lại nói: “Nhưng mà em còn chịu được, đợi lát nữa kết thúc thì lại ăn chút gì đó. Hình như đến lúc rồi, nhanh đi thôi?”
Tiêu Nhiên: “Được, đợi lát nữa cùng nhau ăn chứ nhỉ, mới vừa rồi anh còn lo không biết ăn thế nào.”
“Được.”
Hội trường khách sạn rất lớn, lúc này truyền thông và các khách mời đã vào vị trí, tiếp đến là nhóm fan hâm mộ được chọn vào sau.
Nơi này phần lớn đều là fans Tiêu Nhiên. Lúc Quan Tri Ý và Tiêu Nhiên cùng nhau đi vào, những tiếng thét chói tai liên tục vang lên. Tiêu Nhiên nghe mãi đã thành quen, vẫy tay với tứ hướng, tiếng thét theo đó ngày một to hơn.
Quan Tri Ý yên lặng đi đến vị trí dán tên mình, vừa đi vừa để ý phía sau, thế nhưng ở trong nhóm fans cầm biển đèn ghi tên của Tiêu Nhiên thì còn có cả tên cô, không nhiều lắm, nhưng cũng tụ thành một nhóm.
Cô bất ngờ một chút, trong lòng lập tức tràn đầy sự ấm áp. Vì thế nhìn về hướng đội hơi gập người chào hỏi, rồi mới quay về chỗ của mình.
Cuộc họp báo chủ yếu là nhằm tung ra trailer đầu tiên, rồi lại để nhóm nghệ sĩ giao lưu với nhau, tạo ra đủ loại tin tức hấp dẫn trên mạng, để tạo đà cho 《 Vương Triều 》.
Cuộc họp báo diễn ra một tiếng rưỡi.
Sau khi kết thúc, Quan Tri Ý theo người đại diện và trợ lý trở về phòng của bọn họ tại khách sạn Nam Tước.
Bọn họ vừa về phòng không lâu, thì Quan Tri Ý nhận được tin nhắn của Quan Nguyên Bạch: 【 Trình Diễn đã bảo người đưa thẻ phòng cho em, lại đây ăn cơm. 】
Không lâu sau, Mao Mao quả nhiên tới đây: “Chị Tri Ý, trợ lý của Thích tổng nhờ người mang thẻ phòng đến, nói chị qua đó ăn cơm, Tiêu Nhiên và Quan tổng đều ở đó.”
Quan Tri Ý nhận lấy thẻ phòng, phát hiện đây là phòng tổng thống trên Vân Đình.
“Chị biết rồi.”
Quan Tri Ý đứng dậy vào phòng trong, thay đổi quần áo rồi ra ngoài.
Nam Tước được bảo mật rất tốt, lúc này đi ra ngoài cô cũng không sợ bị chụp lén, trực tiếp vào thang máy đi lên lầu.
Mấy phòng ở Vân Đình đều là dành cho khách, nổi danh nhất là mỗi phòng đều có một cửa sổ kính xuyên suốt từ sàn dưới đến trần nhà ở tầng hai của mỗi phòng, hầu như có thể nhìn thấy cả thành phố.
Quan Tri Ý đứng ở tầng một không thấy người đâu, nghĩ rằng bọn họ hẳn ở trên lầu hai, vì thế đổi dép lê trực tiếp đi lên.
“Người đại diện của Tri Ý luôn nghĩ rằng cậu và Tri Ý có gì đó với nhau? Hahaha hình tượng ông chủ của cậu nhìn có vẻ rất bất chính nha.” Giọng của Tiêu Nhiên truyền đến.
Quan Tri Ý nghe thấy tên của mình, dừng chân.
“Cho nên hai người tính sẽ giấu mãi thân phận của em ấy à?”
Quan Nguyên Bạch: “Bây giờ cũng không có ý che giấu, chỉ là em ấy đang thuận buồm xuôi gió, không nhất thiết phải nhắc đến.”
“Điều này cũng đúng…” Tiêu Nhiên nói, “Nhưng mà tớ thấy vẫn nên nói về chuyện của Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn, haha dù sao hai người cũng rất xứng đôi.”
Quan Tri Ý giật mình, trái tim đập nhanh không thở nổi.
Cô cẩn thận nín thở, thì nghe thấy giọng nói mang theo vẻ không thể tưởng tượng của Quan Nguyên Bạch: “Cái gì mà rất xứng đôi? Cậu đừng nói hươu nói vượn nữa được không, chuyện bát quái gì cũng phải có giới hạn.”
Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt trầm lặng mà uống trà của Thích Trình Diễn, cười nói: “Làm sao vậy, cậu không thấy họ rất xứng đôi à?”
Quan Nguyên Bạch: “…… Xứng đôi cái con mẹ cậu, nói không sai thì em ấy là do tớ và Thích Trình Diễn nhìn lớn lên, còn xứng đôi được sao? Cậu và chị ruột của cậu rất xứng đôi à?”
Tiêu Nhiên: “Khoan khoan, cậu là anh trai ruột của Tri Ý, còn Trình Diễn có phải đâu!”
“Cậu ấy giống tớ.”
“Vậy tớ thật sự nghĩ sai rồi sao?”
Tiêu Nhiên sờ sờ cằm, nhìn về phía Thích Trình Diễn “Trình Diễn, cậu thật sự không thích Tri Ý à?”
Thích Trình Diễn ngước mắt nhìn anh một cái, đáy mắt giống như bị sương che phủ mờ mịt không rõ.
Thích, không thích?
Trong lòng có cán cân lay động, cuối cùng vẫn sai.
Nhưng thấy Quan Nguyên Bạch nói, nhóc con kia là do anh nhìn lớn lên, cô ỷ lại và tin tưởng anh so với anh trai ruột là Quan Nguyên Bạch không khác nhau là bao.
Cho nên bây giờ nói đến chuyện này, nếu nói suy nghĩ thực sự trong lòng ra, đừng nói để Quan Tri Ý biết, mà Quan Nguyên Bạch sẽ ngay lập tức mắng anh không bằng cầm thú.
“Câm miệng của cậu lại được không, cậu quen chúng tớ mà vẫn tin những thứ đó à? Bên ngoài chỉ là tin đồn nhảm.”
Tiêu Nhiên: “Nhưng tớ thật sự nghĩ rằng các cậu có gì đó…”
“Tớ chỉ xem em ấy là em gái."
Ánh mắt Thích Trình Diễn sâu thẳm, thuận miệng nói thêm: “Tớ không có ý gì với em ấy cả, cậu đừng phiền nữa.”
“Được được được.” Tiêu Nhiên cười lưu manh: "Vậy, tớ có thể theo đuổi em ấy không?”
Thích Trình Diễn khựng lại.
“Tớ cảm thấy em ấy rất đáng yêu!”
Thích Trình Diễn buông ly xuống, giây tiếp theo ném một cái gối ốm sang: “Cậu đừng có gây họa cho em ấy, em ấy vẫn còn muốn lăn lộn ở giới giải trí đấy.”
“Cậu có ý gì? Nói cứ như cùng tớ yêu đương là việc tày đình thế?!”
Quan Nguyên Bạch tiếp lời: “Không giống sao? Cùng cậu yêu đương là bị người ta móc 18 đời tổ tông lên chửi, không phải à?”
“Này——”
Giọng Tiêu Nhiên hùng hùng hổ hổ truyền đến.
Quan Tri Ý nghe xong, mặt không biểu cảm.
Rất lâu sau, cô xoay người đi xuống lầu.
Cô đi rất nhẹ, xỏ giày của mình, mở cửa đi ra ngoài.
Đóng cửa lại xong, trong nháy mắt cảm xúc của cô không thể giữ vững nữa.
Giống như chỉ có một mình cô đủ dũng cảm đi đến nơi mình muốn, kết quả vòng đi vòng lại, thế mà lại vẫn luôn ở chỗ cũ.
Cái cảm giác bối rối và mất mát này, có thể vật ngã bạn ngay lập tức không thể bò dậy.
Thật ra ngay từ đầu cô cũng không nắm chắc cho lắm, vẫn là sau vụ Dương Mộng Giai cô mới đủ dũng khí làm anh thay đổi cách nhìn về cô.
Trong khoảng thời gian này tuy rằng cô đang đến gần anh, nhưng thật ra trong lòng vẫn sợ, sợ có một ngày sau khi cô thổ lộ xong anh sẽ nói: Tiểu Ngũ, anh đối với em không có ý gì khác, anh chỉ xem em là em gái.
Cô rất lo lắng về vấn đề này.
Giờ thì tốt rồi, cái gì cô cũng chưa nói, mà đã nghe được kết quả.
Tất cả dũng cảm của cô bỗng chốc đều biến mất, anh đã phán quyết, làm cô không phải lo lắng nữa.
Quan Tri Ý hốt hoảng nhìn bản thân phản chiếu trong gương, có chút ngẩn ngơ.
Lúc này cô không muốn khóc, chỉ là cảm thấy cô đơn.
Cô nghĩ, có lẽ bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.
Có Dương Mộng Giai hay không có Dương Mộng Giai cũng như nhau, dù cho bên cạnh anh có ai hay không, anh đều không nhìn thấy cô.
Ở trong lòng anh, cô sẽ chỉ là đứa em gái ầm ĩ không hơn.
Đinh——
Thang máy tới tầng cô ở, cô mở cửa đi vào phòng.
Lúc này đoàn đội nhiếp ảnh đã đi, Lưu Vân và nhân viên công tác phải ở bên ngoài xử lí chuyện còn lại của buổi họp báo, hiện tại trong phòng chỉ có Mao Mao ngồi trước máy tính sắp xếp lịch trình.
Nhìn đến thấy cô vào, Mao Mao có chút kinh ngạc: “Chị Tri Ý, sao đã về rồi, không ăn cơm sao?”
Quan Tri Ý hơi hé miệng, lại cảm thấy trong cổ họng khô khốc. Nhất thời cũng không biết bản thân muốn nói gì, chỉ cảm thấy bôn ba một ngày, mọi thứ đều dồn nén tại đây.
Huyệt thái dương giật giật, rất mệt, cũng vô cùng bất lực.
Mao Mao thấy cô có gì đó không đúng, hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Quan Tri Ý ừ một tiếng, trực tiếp đá giày ra, leo lên giường.
“Tri Ý——”
“Chị muốn ngủ một giấc.”
“Hả?”
Cả người Quan Tri Ý đều cuộn trong chăn, thấp giọng nói: “Chị không muốn ăn cơm, đừng để ai làm phiền chị.”
“Nhưng mà chị Vân nói——”
“Chị nói! Đừng để ai làm phiền chị!”
Đây là lần đầu tiên Quan Tri Ý lớn tiếng với cô, Mao Mao sửng sốt, đáp: “Vậy, vậy nếu chị không thoải mái thì nói với em.”
Quan Tri Ý nhắm mắt, cái mũi lên men.
Thật lâu sau, cô nói giọng khàn khàn: “Thực xin lỗi, chị chỉ là không thoải mái……”
Không ai đáp lại.
Quan Tri Ý kéo chăn ra nhìn, phát hiện Mao Mao đã ra ngoài phòng khách làm việc. Cô giơ tay che mắt mình lại, lúc này mọi thứ tuôn trào ra.
Cô tức giận với trợ lý của mình, nhưng rõ ràng lý do tức giận, chính là bản thân mà.
**
Phòng tổng thống Vân Đình, ba người đợi một lúc lâu không thấy Quan Tri Ý đến, vì thế Thích Trình Diễn gọi điện cho cô.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người bắt, Thích Trình Diễn nói: “ Anh…”
“Thích tổng.”
Thích Trình Diễn dừng một chút: “Mao Mao?”
“Vâng, là tôi.”
“Sao cô lại bắt máy?”
“Là thế này, chị Tri Ý nói rất mệt, hiện tại chỉ muốn ngủ, mọi người không cần chờ chị ấy.”
“Ngủ?” Thích Trình Diễn nhớ vừa rồi trong cuộc họp báo cô còn kêu đói, tại sao giờ lại ngủ rồi.
Thích Trình Diễn: “Cô ấy ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Thích Trình Diễn nhíu mày: “Đã ngủ?”
“Vâng.”
Thích Trình Diễn im lặng: “Được rồi, đợi lát nữa cô ấy tỉnh thì báo lại cho tôi.”
“Được, Thích tổng.”
Điện thoại tắt máy.
Quan Nguyên Bạch hỏi: “Hiện tại là lúc nào mà lại ngủ?”
Tiêu Nhiên: “Có thể là mệt, cậu không biết thôi, nghệ sĩ chúng tớ không phân biệt ngày đêm, thiếu ngủ là điều đương nhiên.”
Quan Nguyên Bạch: “Vậy dù sao cũng phải cơm nước xong đã chứ.”
“Hẳn là rất buồn ngủ.”
……
Quan Tri Ý không tới, Quan Nguyên Bạch gọi người đưa cơm lên.
Thích Trình Diễn nhìn di động, có chút thất thần, con bé này sao đến cơm cũng không thiết ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]