Vừa nghe cô nói vậy, Quan Nguyên Bạch tưởng cô mang quà lưu niệm về cho họ, anh ồ một tiếng tay đút túi đi về phía phòng khách.
“Cho nên là thứ gì?”
“Đợi lát nữa cho anh xem.” Nói, Quan Tri Ý túm Thích Trình Diễn kéo lên lầu.
Quan Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn: “Lại mua thứ gì vớ vẩn rồi.”
Khẳng định là anh không dùng được.
Quan Nguyên Bạch còn ở đó khịt mũi nói đồ cô mua anh không dùng được, căn bản anh không biết thứ Quan Tri Ý vừa lôi từ vali ra không phải để tặng cho anh.
“Đây là mua ở Croatia, rất thích hợp với anh.”
Hộp quà rất đẹp, Thích Trình Diễn cầm lấy, nói trong lòng không vui là giả.
Anh cảm thấy cảm giác này giống như…
Được bề dưới nhớ đến, trưởng bối sẽ vui lòng.
“Cảm ơn.”
“Anh mở ra xem đi.”
“Được.” Thích Trình Diễn tháo nơ ra, mở hộp.
Sau khi mở ra, anh nhìn thấy một chiếc cà vạt sẫm màu nhìn thoáng qua thì không có gì, chỉ là sau khi nhìn kĩ…… lại thấy một con thỏ được thêu ở cuối??
Thích Trình Diễn dở khóc dở cười nhìn Quan Tri Ý, “Em chắc chắn cái này hợp với anh?”
Quan Tri Ý gật đầu chắc chắn: “Đương nhiên, em cảm thấy anh như một chú thỏ, vừa ôn nhu lại đáng yêu!”
Giống thỏ?
Vừa ôn nhu lại… Đáng yêu?
Cả đời này Thích Trình Diễn chưa thấy ai hình dung anh như vậy.
“Croatia là nơi may cà vạt lớn nhất, người trong đoàn đều mua, em nhìn thấy cái này cảm thấy rất đặc biệt, nên muốn tặng anh.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng, nhìn chằm chằm con thỏ kia nhất thời không biết nói gì. Nghĩ đến việc hằng ngày mang cái này? Chắc là có thể… Con thỏ thêu ở đuôi chiếc cà vạt, không ảnh hưởng nhiều đến toàn cục diện.
Quan Tri Ý không biết Thích Trình Diễn suy nghĩ cái gì, cho rằng anh không nói gì là không thích, vì thế cô ngại ngùng nói: “Thật ra cà vạt anh thường mang hợp hơn nhiều, cho nên cái này không đeo cũng không sao, chỉ là muốn mang về cho anh làm kỉ niệm.”
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, không đành lòng nhìn cô gái nhỏ này buồn: “Khá tốt, chỉ là để làm kỉ niệm sẽ khiến chú thỏ này buồn thôi.”
“Vậy anh sẽ đeo sao?”
“Có thể thử xem.”
Hai mắt Quan Tri Ý đều sáng lên: “Vậy em sẽ đeo cho anh xem!”
Hôm nay để thoải mái Thích Trình Diễn đã cởi cà vạt ở nhà, cho nên hiện tại cổ áo phanh ra, vừa lúc cho Quan Tri Ý có thể phát huy.
“Anh, cúi đầu.”
Theo thói quen Thích Trình Diễn để mặc cô, nhưng đột nhiên thấy cô ở cự li gần thì cảm thấy khó nói lên lời.
“Cậu lại không phải anh trai cô ấy, quá mức thân mật không phải có vấn đề sao?”
Lời của Tiêu Nhiên bỗng dưng vang lên trong đầu anh, Thích Trình Diễn hơi giật mình chậm rãi đứng thẳng dậy.
Tay Quan Tri Ý còn chưa với lên, thấy anh đột nhiên đứng dậy không vui nói: “Anh quá cao, cúi đầu cúi đầu.”
Thích Trình Diễn nhàn nhạt cười, cầm lấy cà vạt: “Em có thể sao, vẫn là để anh tự làm.”
Quan Tri Ý thấy anh đeo vào, khẽ hừ một tiếng: "Làm sao lại không, trước kia ở trong phim em đã từng đeo cho bạn diễn.”
“Phải không?”
“Đúng vậy, em còn luyện qua đấy cho nên làm cực kì tốt.”
Lúc cô nói, Thích Trình Diễn đã thắt cà vạt đến 2, 3 lần. Quan Tri Ý cũng không nhận ra, chỉ lùi về phía sau vài bước, nghiêm túc mà đánh giá, sau đó nói: “Không hổ là ánh mắt của em, thật sự rất đẹp!”
Thích Trình Diễn hơi nhướng mày, nhìn mắt sang cái gương ở bên cạnh.
Được rồi, con thỏ kia… nhìn lâu cũng khá đẹp.
Thắt xong cà vạt hai người cùng nhau xuống lầu, Quan Tri Ý thấy Thích Trình Diễn đeo đồ cô mua, tâm tình sung sướng, khi xuống lầu bước chân tung tăng nhẹ nhàng hơn nhiều “Có thể ăn cơm chưa?”
Sau khi tới phòng khách, Quan Tri Ý ngồi xuống bên cạnh Quan Nguyên Bạch.
“Không phải đang đợi hai người xuống sao?” Quan Nguyên Bạch nhìn cô một cái giống như vô tình hỏi, “Lần nửa ngày rồi rốt cuộc quà đâu?”
Quan Tri Ý đang vui vẻ chỉ tay lên người Thích Trình Diễn: “Kia kìa, thế nào, có đẹp hay không?!”
Quan Nguyên Bạch nhìn theo hướng cô chỉ ánh mắt đặt trên người Thích Trình Diễn
——
Sau khi Thích Trình Diễn đến đó, kéo cà vạt dịch xuống.
Quan Nguyên Bạch: “……”
“Biểu cảm của anh là sao, khó coi thế à?” Quan Tri Ý hỏi.
Khóe miệng Quan Nguyên Bạch hơi run rẩy: “Cái đống màu trắng trên cà vạt là cái gì?.”
“Con thỏ. Anh, mắt của anh có vấn đề sao?”
Quan Nguyên Bạch nhìn Thích Trình Diễn một cái, tạm dừng hai giây, nghĩ một đằng quằng một nẻo: “Cái này, rất hợp với cậu.”
Thích Trình Diễn hơi mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Em sẽ không mua cho anh thứ như này chứ?” Sau đó, Quan Nguyên Bạch hỏi.
Quan Tri Ý ngây ngô lắc đầu: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi.”
Quan Nguyên Bạch nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy mua cho anh cái gì đem ra đây để anh nhìn xem.”
Quan Tri Ý sững sờ đôi chút: “Không có.”
Quan Nguyên Bạch: “Cái gì?”
Quan Tri Ý đặt tay xuống: “Em có nói em mua quà cho anh đâu.”
“…………”
Bầu không khí có chút ngưng trệ.
Quan Tri Ý ngây người một lúc, đột nhiên phản ứng lại đây: “Anh, có phải anh muốn em mua quà cho anh không?”
Sắc mặt Quan Nguyên Bạch khẽ biến: “Anh nói khi nào là muốn em mua quà cho anh, em cảm thấy đồ em mua cho anh sẽ thích hợp à, có thể sử dụng sao?”
“Không thích hợp, không thể dùng.”
Quan Tri Ý nghiêm túc nói, “Em biết anh sẽ không dùng đồ em mua, cho nên em phòng ngừa chu đáo, dứt khoát không mua.”
Quan Nguyên Bạch: “…… Vậy thì em đúng là thật sự thông minh.”
“Cũng tạm thôi.”
“Tiểu thư, đồ ăn đã xong.”
Đúng lúc này, dì giúp việc đi ra: “Hôm nay còn làm món canh gà mà cháu thích, mau tới thử xem xem.”
" Được ạ!” Quan Tri Ý đứng dậy đi vào phòng bếp “Tốt quá, cho cháu một phần nếm thử trước đi.”
Thấy Quan Tri Ý nhảy nhót đi rồi, Quan Nguyên Bạch nhìn về phía Thích Trình Diễn, lúc này mới nói: “Xem ra nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn là cậu thắng.”
Thích Trình Diễn: “Ừ?”
Quan Nguyên Bạch đứng dậy, lười nhác nói: “Tớ nuôi Quan Tiểu Ngũ thành một con sói mắt trắng, khi còn nhỏ cái gì cũng nghĩ đến cậu trước, hiện tại vẫn thế.”
Thích Trình Diễn giật mình, nhớ tới trước kia anh với Quan Nguyên Bạch, dùng một thứ đi dỗ Quan Tri Ý xem cô theo ai.
Kết quả, nhiều lần đều là anh thắng.
Lại nói tiếp không phải Thích Trình Diễn biết cô thích cái gì hơn, mà là Thích Trình Diễn đối với cô kiên nhẫn ôn nhu hơn so với Quan Nguyên Bạch, đứa nhỏ tự nhiên sẽ bám lấy người nuông chiều bé hơn.
Thích Trình Diễn cười lắc lắc đầu: “Ai bảo cậu tâm khẩu bất nhất*.”
(*) Ý nghĩ và lời nói không giống nhau.
“Tớ tâm khẩu bất nhất bao giờ?”
“Vừa rồi.” Thích Trình Diễn giơ cà vạt lên lắc lắc: “Rõ ràng muốn, nhưng lại nói khó coi.”
Quan Nguyên Bạch trố mắt: “Muốn? Thích Trình Diễn cậu không sao chứ, thứ này ai mà muốn.”
“Ồ.”
“Hơn nữa thật sự khó coi.”
“Phải không?”
“Tất nhiên, ai thèm đeo cà vạt thêu thỏ chứ? Hơn nữa đeo nó, cậu dám ra ngoài gặp người sao?”
“Cũng không phải không thể.”
Quan Nguyên Bạch nhìn anh một lời khó nói hết: “Vậy thì cậu điên thật rồi.”
**
Khi còn nhỏ Quan Tri Ý được bảo vệ rất tốt, gặp phải việc gì khó khăn, không phải Thích Trình Diễn xuất đầu lộ diện thì chính là nhóm phụ huynh của cô hỗ trợ giải quyết. Cho nên trước kia tính tình của cô rất dịu dàng, sẽ không phải loại người phản nghịch.
Vì thế khi cô lên Đại học đập nồi dìm thuyền, đột nhiên mặc kệ người trong nhà khuyên can thế nào cũng ngang buồn bước vào giới giải trí, khiến cho người thân thiết với cô đều ngạc nhiên, mọi người đều cho rằng, đứa trẻ này trưởng thành, thay đổi.
Nhưng chỉ có một mình Quan Tri Ý biết, cô đem không biết bao nhiêu dũng khí mới dám đi trên con đường nghệ thuật này. Nhưng cô biết cô vẫn không dũng cảm như vậy.
Giống như bây giờ đối mặt với Thích Trình Diễn, biểu hiện trong tối ngoài sáng là một mặt, nhưng nói thẳng ra miệng lại là một vấn đề khác.
Cô đối với anh không phải nhất kiến chung tình, hai người quá hiểu nhau cũng quá thân thiết. Cô biết, một khi nói ra toàn bộ cục diện sẽ mất khống chế. Cho nên hiện tại cô đã dùng phần lớn dũng khí, thử xem bản đồ có thể thay đổi thái độ của anh đối với mình hay không.
Mấy ngày ở nhà nhất định không thể lãng phí.
Sáng sớm hôm sau, Quan Tri Ý nắm bắt thời gian, nhìn thấy Thích Trình Diễn mặc quần áo thể thao từ nhà đi ra, rất tự nhiên mà bước ra từ chỗ ngoặt: “Anh, buổi sáng tốt lành.”
Tay chỉnh tai nghe của Thích Trình Diễn hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Chỉ thấy cách đó không xa, Quan Tri Ý mặc bộ đồ thể thao trắng đứng đó vẫy tay với anh.
Anh tháo tai nghe xuống: “Tiểu Ngũ?”
Quan Tri Ý chạy đến phía trước: “Thật trùng hợp! Chạy vài bước mà có thể gặp anh.”
Thích Trình Diễn vẫn luôn chạy buổi sáng, nhưng anh nhớ rõ, cô hình như chưa bao giờ dậy sớm chạy bộ?
“Sao em ở đây?" Thích Trình Diễn có chút ngoài ý muốn nói.
Quan Tri Ý liếc anh một cái: “Nói gì vậy, em cũng thường xuyên dậy sớm đó, có được không?”
“Anh trai em nói qua, nếu em không đi đóng phim thì tuyệt đối sẽ không dậy sớm.”
“Không hẳn mà.” Quan Tri Ý chột dạ nói, “Gần đây em có chút béo, một thời gian nữa sẽ vào tổ mới nên muốn giảm béo.”
Nói xong cô chạy lên phía trước “Nhanh lên nhanh lên, đi thôi.”
Béo?
Thích Trình Diễn theo bản năng đánh giá cô, cô mà béo?
Lọt vào trong tầm mắt anh, cô gái mặc đồ thể thao ngắn, mà phía dưới là chiếc quần đùi màu hồng phấn với đôi chân dài trắng nõn… Lúc này cô chạy chậm về phía trước, lúc chạy, phần áo che eo cộm lên một chút, vì thế cái eo với làn da trắng nõn hiện ra, cảm thấy một cánh tay là ôm được.
"Sao anh không chạy? Nhanh lên, đừng đứng đấy nữa, không tí nữa lại không đuổi kịp em.” Người cách đó không xa quay đầu lại.
Thích Trình Diễn ngẩn ra một chút, rất nhanh chuyển tầm mắt.
“Đến đây.”
Anh đeo tai nghe lên chạy đi.
Tốc độ của anh so với Quan Tri Ý nhanh hơn nhiều, rất nhanh vượt qua cô. Quan thấy người vượt qua chính mình, vội vàng đuổi theo.
“Ông chủ, cái tính háo thắng của anh cũng quá lớn rồi! Em mới chỉ nói một câu 'chạy không kịp em' anh đã chạy nhanh như vậy!”
Quan Tri Ý thở hổn hển, Thích Trình Diễn nhìn cô một cái: “Đây là tốc độ bình thường của anh.”
“Phải, phải không?”
“Chân em ngắn, không cần đuổi kịp anh.”
Thật ra ý của Thích Trình Diễn là, chiều cao của bọn họ chênh lệch, chiều dài của chân cũng khác, nên bước chân khẳng định cũng khác nhau.
Nhưng Quan Tri Ý lại nghe thành: Chân, cô, ngắn!
“Ai nói! Tuy rằng em không cao lắm, nhưng mà chân em khá dài!” Quan Tri Ý không phục nói, “Thật sự, người đại diện của em nói rằng chân của em là tỉ lệ vàng, rất ăn ảnh!”
Thích Trình Diễn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, phát hiện trên mặt cô gái nhỏ này, rõ ràng là đang tức giận.
Còn hiểu lầm? Khóe miệng anh không nhịn được cong kên.
“Anh cười cái gì! Chân em thật sự dài, tuyệt đối là đôi chân đẹp.”
“Ừ, được rồi.”
“Thái độ của anh là thế nào, hoặc là đợi lát nữa em về đo cho anh xem!”
Thích Trình Diễn giật mình, duỗi tay gõ trán cô, trầm giọng nói: " Em đã lớn rồi, có biết không thể ở trước mặt người khác nói những lời này hay không, cũng không biết thẹn thùng.”
Quan Tri Ý che trán, nhỏ giọng nói: “Liên quan gì……”
Ánh mắt Thích Trình Diễn hơi trừng lên, vừa định nói cái gì nữa thì đã nghe thấy cô gái bên cạnh nói “Anh, anh không phải người ngoài.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]