Chương trước
Chương sau
Quan Tri Ý biết việc cô và Hoa Hoằng Hi chia tay người trong nhà chắc chắn sẽ biết nhanh thôi, nhưng không nghĩ rằng lại nhanh đến thế.

Tối hôm qua vì trong lòng buồn bực nên cô ngủ khá muộn, ngày hôm sau thức dậy đã là giữa trưa.

Sau khi tỉnh lại, cô gọi dì giúp việc lên đỡ mình đi rửa mặt thay đồ, chờ lúc cô ra khỏi phòng mới nói: “Quan tiểu thư, hôm nay nhà có khách tới.”

“Khách?”

Hiện tại cũng không có ai biết cô ở đây, mà sau chuyện tối qua thì không có khả năng Hoa Hoằng Hi sẽ đến đây tìm cô, vậy thì là ai?

Dì thấy cô tỏ vẻ nghi ngờ thì nói: “Là khách của tiên sinh.”

“Anh ấy ở nhà?”

“Tối hôm qua đã muộn nên tiên sinh ngủ lại đây.”

“Ồ……”

Thật ra Quan Tri Ý cũng không biết tối qua Thích Trình Diễn ở lại đây.

“Vậy phiền dì đỡ con xuống nhà.”

“Được.”

Quan Tri Ý không nghĩ tới thế mà lại là Quan Nguyên Bạch, lúc cô nhìn thấy anh suy nghĩ đầu tiên chính là muốn quay người chạy lên lầu. Nhưng bây giờ cô lại là một người liệt sĩ nha, Quan Nguyên Bạch ngước mắt lên nhìn, cô thậm chí không đủ thời gian xoay người.

“Anh.” Quan Tri Ý nhìn anh mình thấp thỏm mà mở miệng.

“Em——” Quan Nguyên Bạch nhìn thấy chân cô bị bó thạch cao, vừa sốt ruột vừa đau lòng cũng không biết phải nói cái gì.

“Sao anh lại tới đây?”

Nói xong Quan Tri Ý nhìn sang Thích Trình Diễn đang ngồi trên sofa, anh nói: “Cậu ấy biết em và Hoằng Hi chia tay nên đến tìm em.”

Thích Trình Diễn vừa nói như vậy thì trong lòng cô đã rõ ràng, anh trai cô mà muốn đến đoàn phim làm ầm lên thì kết quả vẫn là điều tra xem cô đã đi đâu, thay vì như vậy Thích Trình Diễn đã trực tiếp nói sự thật cho anh.

“Em còn dám hỏi sao anh lại đến đây, chân bị thương thành như vậy cũng không thèm nói lời nào? Cái gì cũng không nói cho anh, Quan Tri Ý, rốt cuộc em có để anh vào mắt không?”

Quan Tri Ý khẽ nói: “Em còn đang đứng mà. Có thể chờ em ngồi xuống rồi nói tiếp không?”

Quan Nguyên Bạch tức giận đến nghiến răng, nhưng vẫn ngồi lùi vào, bảo người đỡ cô ngồi xuống.

“Nếu không phải vì việc chia tay của em thì anh cũng không biết được em bị thương. Em cũng thật giỏi, còn biết ở đây trốn. Thế nào? Nhìn thấy anh giống như thú dữ vậy à? Anh thấy em bị thương thì sẽ đánh em chửi em?”

Quan Tri Ý sờ sờ lỗ tai “Không khác lắm…”

“Em nói cái gì?”

Quan Tri Ý biết điều không hé răng.

Quan Nguyên Bạch thấy vậy lập tức muốn nói gì đó, kết quả bị Thích Trình Diễn ngồi bên kia chạm vào cánh tay. Anh dừng lại, quay đầu Thích Trình Diễn, chỉ thấy Thích Trình Diễn ra hiệu, bảo anh phải khống chế cảm xúc.

Quan Nguyên Bạch nhẹ hít một hơi, nghĩ đến việc lúc cô chia tay anh mới có thể tìm cô, hơn nữa vừa rồi anh còn nghe Thích Trình Diễn nói em gái anh hôm qua khóc một trận, bởi vì thất tình.

Cho nên khi anh nghĩ đến tâm trạng u ám hôm qua của cô thì lại yêu cầu bản thân khắc chế một chút.

“Tiên sinh, cơm trưa đã chuẩn bị xong, có thể dùng được rồi.”

Đúng lúc này, dì giúp việc đi đến nói.

Thích Trình Diễn biết Quan Tri Ý thức dậy muộn, buổi sáng cũng chưa ăn: “Được rồi, ăn cơm trước đi, việc này để khi khác tính tiếp.”

Quan Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến phòng ăn.

Thích Trình Diễn đi đến bên cạnh Quan Tri Ý, duỗi tay đi đỡ cô, kết quả Quan Tri Ý nói: “Bảo dì đến đây đi.”

Thích Trình Diễn giật mình, nhìn cô một cái. Đôi mắt của cô gái này sưng đỏ, quầng thâm cũng có chút nặng, xem ra tối hôm qua khẳng định là lại về phòng khóc trộm.

Thích Trình Diễn chậm rãi thu tay, nhớ tới lúc tối hôm qua ở thư phòng.

Anh thấy cô khóc, nhưng chưa bao giờ thấy cô khóc như vậy, rõ ràng trong đáy mắt đều là sự không can tâm và buồn bã, nhưng lại một hai quật cường che giấu chúng, mạnh mẽ đến muốn mạnh.

“Đỡ tiểu thư đi nhà ăn, cẩn thận một chút.”

“Vâng.”

Rất nhanh ba người đều đến nhà ăn ngồi ngay ngắn ở bàn.

Thật ra Quan Nguyên Bạch rất lo cho Quan Tri Ý, nhìn đứa em gái này một cái, anh còn đau lòng hơn cô nhiều. Vừa nghĩ đến việc em gái bị thằng con trai khác đá, cơn giận của anh lại bốc thẳng lên ba trượng.

“Khi nào về nhà?” Quan Nguyên Bạch kiềm chế cơn giận hỏi.

"Sau khi khỏi em còn phải quay phim tiếp, đại khái hơn một tuần nữa.”



“Hết bận thì về nhà vài ngày.”

Quan Tri Ý giật mình, không nghĩ tới Quan Nguyên Bạch sẽ không nói những lời như: “Có cái gì tốt mà suốt ngày quay”.

Cô có chút ngoài ý muốn: “Vâng.”

Quan Nguyên Bạch: “Vậy em tiếp tục ở lại đây đi, dù sao cũng có người chăm sóc, chuyển tới chuyển lui sẽ không tốt cho vết thương.”

“Được…”

Quan Nguyên Bạch nhìn cô một cái, gắp đồ ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút, lại gầy rồi.”

Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn đều rất ăn ý mà không nhắc đến Hoa Hoằng Hi, sau đó đại khái là không biết nói chuyện gì, vì thế Quan Nguyên Bạch cố tình hỏi Thích Trình Diễn.

“Tớ nghe nói, Dương gia tiểu thư mà cậu xem mắt kia là vị hôn thê của cậu?”

Tay cầm đũa của Quan Tri Ý hơi dừng lại, nhanh chóng nhìn Thích Trình Diễn một cái, sau đó vùi đầu vào bát cơm.

“Vị hôn thê sao, ai nói?”

Quan Nguyên Bạch cười: “Còn ai nói? Đương nhiên là ông nội nhà cậu.”

Thích Trình Diễn nói: “Ông nội nghĩ lan truyền ra ngoài như vậy thì có thể dùng dư luận khống chế tớ chắc.”

“Như thế nào, cậu không muốn à?”

“Muốn cái gì, cái vị Dương tiểu thư kia rất thân với tớ sao?”

Quan Nguyên Bạch đoán được anh sẽ nói như vậy: “Nhưng mà tớ thấy cô gái đó hình như rất thích cậu, nhiều người rất vui khi cậu có vị hôn thê.”

“Tớ cũng nghĩ là có rất nhiều người vui khi tớ có vị hôn thê, nhưng người vui nhất, cậu à?”

Quan Nguyên Bạch: “Ồ”

Bọn họ, đang nói cái gì vậy?

Quan Tri Ý cúi đầu ăn cơm, có chút không hiểu.

“Ăn nhanh như vậy làm gì?” Thích Trình Diễn đột nhiên hỏi.

Lời này là nói với Quan Tri Ý sau khi nói xong, Quan Nguyên Bạch cũng nhìn về phía Quan Tri Ý. Liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy cô em gái luôn luôn ăn chậm rì rì nhà mình, lúc này giống như mấy trăm ngày không được ăn cơm, đầy một miệng.

Quan Tri Ý: “Dạ?”

Thích Trình Diễn cười một cái, lấy tờ giấy khăn đưa cho cô: “Nếu em còn ăn như vậy sẽ khiến cho anh của em nghi ngờ rằng anh không cho em ăn.”

Quan Tri Ý nhận khăn giấy im lặng nhìn chằm chằm Thích Trình Diễn.

Thích Trình Diễn bị cô nhìn chằm chằm đến không biết nói gì: “Sao thế?”

Quan Tri Ý khó khăn mà nuốt, chỉ cảm nhận được khối bánh đã bắt đầu chui xuống.

Có phải vừa nãy anh nói, anh và Dương Mộng Giai không thân? Anh không đồng ý để Dương Mộng Giai làm vị hôn thê của anh?

Từ từ, anh không thích cô ấy sao?

“Mặt tớ nở hoa à?” Thích Trình Diễn dò hỏi Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Quan Tri Ý nuốt thức ăn xuống, cầm giấy ăn lau lung tung trên miệng, gấp không chờ nổi hỏi: “Anh, không thích Dương Mộng Giai?"

Thích Trình Diễn hơi nhướng mày: “Ai nói với em?”

Quan Tri Ý ngẩn người, nhất thời nghẹn lời.

Ai nói cho cô? Hoa Hoằng Hi? Hay là ông nội Thích?

Hình như Thích Trình Diễn chưa từng nói rằng anh thích Dương Mộng Giai.

“Em, em cho rằng anh đi xem mắt thì chắc chắn là thích. Hơn nữa, chị Vân nói với em rằng Dương Mộng Giai từng đến Nghệ Tinh…”

Thích Trình Diễn: “Thì ra là tò mò chuyện của anh.”

“Không phải. Chỉ là nghe người ta nói.”

Thích Trình Diễn ồ một tiếng: “Không có, ai nói em biết đi xem mắt đều là thích? Em cho rằng anh và lũ quỷ các em giống nhau à.”

“Em cũng ——”

Quan Tri Ý cứng lại.

“Em cũng cái gì?”



“Em, em… Không có gì.” Quan Tri Ý nhìn Quan Nguyên Bạch một cái, đem câu kế tiếp định nói nuốt vào.

Cô muốn nói, cô cũng không phải như vậy! Cô không phải đi xem mắt đã thích! Cô không phải nhất kiến chung tình với Hoa Hoằng Hi, bọn họ chỉ là đóng kịch mà thôi!

Chỉ là Quan Nguyên Bạch nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô không nói lên lời.

Quan Tri Ý sợ muốn chết, trong lúc nhất thời cảm thấy cả người đều rối cả lên, những giọt nước mắt tối hôm qua giống như đổ về sông biển.

Sao cô lại ngốc như vậy! Vì sao không dám hỏi nhiều thêm một câu?

Quan Tri Ý cầm chặt chiếc đũa, khóe miệng bắt đầu không khống chế nổi mà nhếch lên.

Nhưng bây giờ mà cười thì lạ lắm đi?

Cô mím môi, dùng sức quản lý biểu cảm.

Không thể cười, không thể cười.

Nhưng mà làm sao bây giờ, cô thật sự rất vui vẻ.

Anh ấy không thích người kia...

"Hiện tại em đừng quản người khác, lo chuyện tình cảm của chính mình đi. Còn có, về sau không cần vừa thấy anh đã phải sợ hãi.”

Quan Nguyên Bạch bất đắc dĩ nói, “Thật không biết trong đầu đứa trẻ như em nghĩ cái gì?”

“Vâng!”

Thích Trình Diễn: “Đừng có vâng, cậu ấy nói không sai, việc này nên nhớ kĩ.”

“Em sẽ.”

Quan Tri Ý gắp đồ ăn cho Thích Trình Diễn, nhoẻn miệng cười với anh: “Cảm ơn anh.”

Thế mà cười rồi?

Thích Trình Diễn có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngạc xong thì trong lòng lại tràn ngập vui vẻ. Bộ dạng hôm qua của cô làm anh không yên tâm, lúc này thấy cô cười, chuyện anh luôn băn khoăn buồn bực kia đã có thể buông xuống.

Có lẽ…

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, tình yêu chóng đến rồi cũng chóng đi?

Quan Nguyên Bạch: “Khụ!”

Quan Tri Ý quay đầu, nhìn về phía Quan Nguyên Bạch. Sau đó lập tức phản ứng lại, gắp cho anh một miếng thịt: “Cũng cảm ơn anh trai của em, đã tới thăm em.”

Quan Nguyên Bạch ừ một tiếng, miễn cưỡng xem như vừa lòng.

Lúc sau cơm nước xong, Quan Nguyên Bạch có việc đã đi trước. Thích Trình Diễn ở nhà một lúc, nhưng bởi vì có việc sau khi nhận mấy cuộc điện thoại anh đã ra khỏi nhà.

Thật ra Quan Tri Ý luôn âm thầm quan sát anh, hiện tại thấy anh đứng dậy, vội vàng kêu anh lại: “Anh ra ngoài sao?”

“Ừ.”

“Vậy khi nào anh về?.”

Thích Trình Diễn: “Làm sao vậy?”

“Em, em muốn anh mua bữa khuya hộ em.”

“Bữa ăn khuya?”

Nói xong, Quan Tri Ý lập tức muốn đấm cho mình vài cái. Cái cớ gì đây?

Thích Trình Diễn cười một chút: “Hiếm khi thấy em ăn khuya.”

“À, thi thoảng phóng túng một chút.”

“Muốn ăn cái gì?”

Quan Tri Ý suy nghĩ một chút, nhớ tới bạn tốt Tống Kiều Phỉ lúc trước có nói qua một món: "Tôm hùm đất mười ba hương đường Thần Quan!”

Tối hôm qua vì lo lắng cho cô nên Thích Trình Diễn mới ở lại, nhưng hôm nay cũng không có tính toán về đây.

Một mặt, chuyện xã giao sẽ kéo dài rất lâu. Mặt khác, thì trong nhà có một cô gái nhỏ, anh ở cùng sẽ không tốt lắm.

“Em chờ anh, tối nay không có việc gì, dù sao muộn em cũng mới ngủ.” Lúc anh do dự, Quan Tri Ý lại nói.

Từ trước đến nay người sợ béo sẽ không ăn khuya, này đại khái cũng vì thất tình nên muốn giải tỏa đi.

Trong mắt Thích Trình Diễn lại hiện ra đau lòng, giơ tay xoa xoa đầu cô, tâm mềm nhũn lại, đáp ứng nói: “Được, buổi tối về sẽ mua cho em.”

“Vâng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.