Hình như Thích Trình Diễn rất bận, mấy ngày tiếp theo cũng thường xuyên tới thăm cô, nhưng ngồi không bao lâu thì đã đi.
Mỗi ngày Quan Tri Ý đều ăn không ngồi rồi, cô không thích chơi game, cho nên ngoại trừ lên mạng xem tin tức, cũng chỉ có thể đọc kịch bản tập lời thoại.
Chiều hôm nay sau khi cơm nước xong, người giúp việc trong nhà nói với cô rằng có người tới.
Quan Tri Ý trong lòng vui vẻ: “Anh ấy đã trở lại sao?”
Tất nhiên người giúp việc biết “anh ấy” là ai, lắc đầu nói: “Là Hoa tiên sinh.”
Quan Tri Ý: “Hoa Hoằng Hi? Anh ta sao lại tới đây?”
“Anh đến thăm em, không được sao.”
Hoa Hoằng Hi là kiểu chưa thấy người đã thấy tiếng.
Quan Tri Ý đang cảm thấy nhàm chán, nhìn thấy Hoa Hoằng Hi tiến vào cũng khá vui vẻ.
“Không có, tôi thấy hơi bất ngờ.”
“Không khác nhau nhiều lắm.”
Hoa Hoằng Hi ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc đánh giá bàn chân bị bó thạch cao của cô: “Nhìn rất nghiêm trọng nha.”
“Nhưng không sao, chỉ là không đi được.”
“Không có việc gì thì không có việc gì, anh với em tâm sự.”
Quan Tri Ý: “Được, nhưng mà sao hôm nay anh lại tới đây?.”
“Vốn dĩ mấy hôm trước anh họ đã nói với anh, nói em bị thương muốn anh đến thăm. Chỉ là anh đi du lịch nước ngoài… không phải anh cố ý không về, là bởi vì đi cùng bạn bè nên trở về không thể không khai.”
Hoa Hoằng Hi quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-rat-nhieu-tien-nha/3392877/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.