Từ sau khi ăn Tết, đã hơn một tháng không gặp anh. Ban đầu Quan Tri Ý cảm thấy tâm trạng của mình điều chỉnh tốt rồi, nhưng hiện tại nhìn thấy anh, cái loại cảm giác mâu thuẫn nhưng vui vẻ này làm bao nhiêu công sức của cô đều tan thành mây khói.
“Còn quay bao lâu nữa?” Thích Trình Diễn hỏi.
Quan Tri Ý cảm thấy chột dạ bất giác cúi đầu: “Phần của em đại khái còn một tháng.”
“Ừ. Đúng rồi, cuối tuần ông nội sẽ tổ chức tiệc sinh nhật.”
Lần trước Quan Tri Ý đã nghe Quan Nguyên Bạch nhắc đến việc này: “Em đã biết, hôm đó em sẽ xin về một chuyến.”
"Bận thì không tới cũng được."
“Không bận, cảnh em diễn không nhiều lắm, hơn nữa năm trước sinh nhật ông nội em cũng không về, năm nay nhất định phải về.”
Hai người nói chuyện câu được câu không, nhân viên công tác cách đó không xa nghe được thì sợ đến ngây người. Chuyện lần trước của Trịnh Diệc Đồng và Quan Tri Ý rất nhiều người biết, mà bọn họ cũng biết chuyện của Quan Tri Ý đã bị Thích Trình Diễn động tay động chân, cho nên hai người bọn họ chắc chắn quen biết, mà còn là sự thân thiết khiến người ta giật mình.
Nghĩ lại bắt đầu thấy sợ, người không thể chọc đến, thế nhưng lại là người dễ bắt nạt nhất Quan Tri Ý…
Sau khi ăn xong, Quan Tri Ý bị gọi đi hóa trang chuẩn bị cho phần diễn buổi chiều.
Cô hóa trang tầm một tiếng, đến giờ quay, đã không thấy bóng dáng Thích Trình Diễn đâu nữa. Cô nghĩ chắc anh đã đi rồi, có lúc nào mà anh không bận rộn chứ.
Vài phút sau, Quan Tri Ý đã đến phim trường, Thẩm phủ.
“Tri Ý tới đúng lúc lắm, đến đến đến, lại đây.” Đạo diễn vẫy tay gọi cô.
Quan Tri Ý mặc một bộ đồ trắng đi qua, lúc này Tiêu Nhiên đã ở đó. Một lát nữa anh diễn vai người chết nên trang điểm sắc mặt không có tí máu nào.
“Cảnh tí nữa bắt đầu thì sẽ như vậy…” Đạo diễn bắt đầu giải thích, nhưng phần lớn là nói với Quan Tri Ý, bởi vì cảnh này Tiêu Nhiên đã nắm được.
Nói một lúc lâu, đạo diễn vỗ vỗ bả vai Quan Tri Ý: “Cảnh này tôi yêu cầu tương đối cao, quay không vừa ý thì sẽ quay lại, tự mình chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Quan Tri Ý: “Vâng, đạo diễn.”
“Được, cô qua đó đi.”
Đạo diễn nói xong cầm lấy bộ đàm, “Đều chuẩn bị xong chưa, thu dọn một chút, nhân viên không liên quan đều đi ra cho tôi!”
Mọi người lục tục đi qua đi lại, Quan Tri Ý cũng đi tới cửa Thẩm phủ, chuẩn bị bắt đầu quay.
Cảnh này là cảnh cô cầm một đạo thánh chỉ tiến vào, yêu cầu mở quan tài.
Chiêu Dương là muội muội ruột của Hoàng Đến, mà Thẩm Tư Bá là người từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Hoàng Đế, cho nên hai người cũng coi như thanh mai trúc mã. Mà từng đấy năm, nàng đối hắn tình cảm đã sớm sâu đậm. Bây giờ, đối mặt với tin Thẩm Tư Bá chết, Chiêu Dương hoàn toàn không thể tin được.
Việc hắn chết là một ẩn số.
Sinh thời vì nước mà chiến đấu, sau khi chết lại gánh đủ loại nguyên nhân hại chết hàng vạn binh sĩ vô tội. Cho nên hắn tuy là Tướng quân, nhưng lễ tang lại đơn giản đến thê lương.
Không có người nào dám tới phúng viếng, Hoàng Đế cũng không cho phép Chiêu Dương đến.
Nhưng nàng muốn tới, không chỉ như vậy, còn mang theo thánh chỉ!
Bởi vì nàng biết, trừ thánh chỉ, không ai dám để cho người khác mở quan tài của Thẩm Tư Bá!
Cảnh tượng chuẩn bị đều ổn định, Quan Tri Ý nhắm mắt, ở phía đạo diễn một tiếng “Action” lập tức tiến vào trạng thái.
Cờ lớn mở ra, ở một mảnh lụa trắng cùng lá rụng lay động, một bạch y nữ nhân từ cửa đi vào. Bây giờ Thẩm Tư Bá là tội nhân, cho nên trong phủ có binh lính canh gác, thấy có người tiến vào, lập tức tiến lên cản trở.
“Người nào! Thẩm phủ không được phép tiến vào, lập tức đi ra ngoài!”
“Ta muốn gặp chàng.” Chiêu Dương công chúa mắt không gợn sóng, giọng nói nhàn nhạt, cả người đều tựa như một dòng nước lặng. Nàng rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng không biết vì sao, người khác nhìn vào lại thấy một loại áp lực vô hình.
“Trung Thư Đại Nhân có lệnh! Ai cũng không được phép đến thăm viếng Thẩm Tư Bá!”
“Tên của chàng, người như ngươi có thể kêu sao!” Chiêu Dương ánh mắt sắc bén, đạp hắn một phát!
Binh lính ngã trên mặt đất, bên cạnh những người khác đều xông lên.
Không khí căng thẳng, mọi người ở đây muốn tiến lên chế trụ người kia, Chiêu Dương giơ cuộn lụa trong tay lên.
“Thánh chỉ tới, Hoàng Thượng có lệnh, chờ mở quan tài!”
“Sao có thể… Ngươi rốt cuộc là người nào, dám giả truyền thánh chỉ!”
“Giả truyền?”
Chiêu Dương đáy mắt mang theo ý cười nhạo: “Ta là Chiêu Dương công chúa! Hoàng Thượng là ca ca ruột của ta, trên thế giới này không có mấy người có thể cao quý hơn ta! Ngươi cảm thấy ta cầm thánh chỉ, sẽ là giả?”
……
Bên ngoài lặng ngắt như tờ, các nhân viên công tác và các diễn viên đều bị vai Chiêu Dương của Quan Tri Ý làm cho kinh ngạc.
Trước máy quay, đạo diễn lẳng lặng mà nhìn Quan Tri Ý, trong lòng cũng rất kinh ngạc.
Bởi vì ở những cảnh trước của Quan Tri Ý đều là cảnh trước khi Thẩm Tư Bá chết, cho nên trước đây trong mắt mọi người cô chính là một công chúa kiêu căng lớn mật. Hơn nữa bản thân Quan Tri Ý lớn lên đáng yêu, cho nên những cảnh này đối với cô không có gì khó.
Nhưng cảnh diễn hôm nay không phù hợp với bản thân cô, cho nên trước khi bắt đầu quay, đạo diễn cũng đã chuẩn bị tốt các loại tính toán.
Nhưng lúc này, ông nhìn Quan Tri Ý quan màn hình, lại thấy có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới, cô có thể chạm đúng tâm tư của nhân vật công chúa tôn quý này.
“Còn một cảnh nữa.”
Diễn xong cảnh này, đạo diễn cầm bộ đàm nói, “Tri Ý rất tốt.”
Quan Tri Ý thu lại cảm xúc, quay về hướng đó gật đầu đi về chỗ ngồi.
Cảnh thứ hai quay thuận lợi. Đến cảnh tiếp theo, lúc bên kia đang chuẩn bị, đạo diễn vô tình quay đầu lại phát hiện Thích Trình Diễn đang đứng sau lưng ông, yên lặng mà nhìn màn hình.
Ông kinh ngạc, ý bảo người bên cạnh nhường chỗ cho anh.
Thích Trình Diễn xua tay: “Không cần.”
Đạo diễn gật đầu, xoay người tiếp tục nhìn về màn hình.
Thật ra trước khi Quan Tri Ý quay Thích Trình Diễn đã đến rồi, lúc đầu anh chủ nghĩ tùy ý xem một chút, cho nên cũng không có nói cho cô rằng anh chưa đi. Nhưng sau khi tới, nhìn thấy bộ dáng của Quan Tri Ý, đột nhiên cảm thấy có chút đáng giá.
Ở trong lòng anh, cô vẫn luôn là một em gái nhỏ đáng yêu, nhưng hôm nay cô lại khiến cho anh cảm thấy không giống, mặc dù chỉ là diễn xuất.
Lúc này, trên màn hình Quan Tri Ý đóng vai Chiêu Dương đang lừa mọi người, làm cho bọn họ mở quan tài.
Mở quan tài, Tiêu Nhiên đóng vai Tướng quân nằm yên tĩnh trong đó, không một tiếng động.
Chiêu Dương đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn Đại Tướng quân Thẩm Tư Bá nằm bên trong cười một cái, cong lưng, duỗi tay muốn vuốt mặt hắn.
“Công chúa.”
Lão quản gia Thẩm phủ rưng rưng ngăn cản: “Lão nô không biết vì sao Hoàng Thượng cho người tới khai quan, cũng mặc kệ vì tội nghiệt gì, tướng quân cũng đã mất. Người, người hãy để cho ngài ấy an giấc ngàn thu đi…”
“An giấc ngàn thu? Không, không thể an giấc ngàn thu.”
“Bổn công chúa còn chưa gả cho chàng, chàng làm sao có thể an giấc ngàn thu…”
Một lời này, khiến cho tất cả mọi người trong phủ đều ngây ra.
Gả?
Đừng nói đến Thẩm Tư Bá bây giờ là tội nhân, nếu không phải, cũng không nghe nói Chiêu Dương công chúa có hôn ước với hắn.
“Công chúa, người……”
Xôn xao——
Đúng lúc này, Chiêu Dương đem áo trắng cởi ra, một mảnh lụa trắng lướt qua ống kính.
Giây tiếp theo, lại thấy bạch y của công chúa biến thành hỉ phục thêu phượng hoàng!
Váy đỏ tay trắng, một mảng tuyết trong phỉ như bị nung chảy, nhìn thật ghê người.
“Thẩm Tư Bá, thiếp tới gả cho chàng đây. Thiếp đã sớm nói với chàng, mặc kệ chàng thế nào, một đời này Chiêu Dương ta cũng chỉ gả cho chàng mà thôi."
Mọi người im lặng nhìn vào màn hình, giống như bị kéo vào câu chuyện mà Quan Tri Ý đang biểu diễn.
Ngày thường nhìn cô rất đáng yêu, lúc này nhìn vào lại cảm thấy một loạt khí chất cực kì khác đẹp đến mức không thể rời.
"Đưa công chúa hồi cung.”
Máy quay chuyển cảnh, là Hoàng Đế mặc thường phục đi tới.
Cung nữ phụng mệnh tiến lên dìu Chiêu Dương về, nhưng tay Chiêu Dương lại gắt gao túm lấy thành quan tài.
Hoàng đế: “Chiêu Dương! Còn không đứng lên!”
Chiêu Dương kháng cự không muốn đi, đôi mắt đã đỏ ửng, “Không cần…”
Cung nữ không dám nặng tay, chần chờ quay đầu lại nhìn Hoàng Đế.
Lúc này, trong phòng tất cả mọi người đã quỳ xuống, cúi đầu.
Hoàng đế hít sâu một hơi, ra lệnh nói: “Lập tức đưa công chúa hồi cung cho trẫm!”
Hoàng đế lên tiếng, hai cái cung nữ lúc này mới dám dùng sức kéo nàng đi.
Ban đầu, cảnh này Chiêu Dương bị hai cung nữ dẫn đi là hết cảnh.
Nhưng Quan Tri Ý giãy dụa quá mạnh trực tiếp ngã ra đầu gối đập vào cầu thang phía trước, nhìn rất đau.
Đạo diễn sửng sốt một chút, theo bản năng đã kêu tạm dừng, nhưng giây tiếp theo, lại thấy Quan Tri Ý chậm rãi bò lên, tiếp tục khóc.
Ánh mắt của đạo diễn dán chặt vào màn hình cũng không cắt ngang.
Đôi mắt tràn đầy sự tuyệt vọng thê lương, Chiêu Dương khóc đến đau thấu tim can, giống như muốn đem tất cả sự đau khổ bày hết ra ngoài.
Bên ngoài mọi người nhìn thấy cảnh đó đều giật mình.
Ai cũng không nghĩ đến, cảnh khóc đầu tiên của Quan Tri Ý đã lấy đi bao nhiêu sự đồng cảm, khiến cho mọi người đều rơi nước mắt.
Mà Thích Trình Diễn nhìn Quan Tri Ý ngã ra đó khóc, trong lòng có chút khó chịu. Tuy chỉ là diễn, nhưng nhìn cô khóc, anh vẫn đau lòng.
“Cut!”
Cuối cùng cũng kết thúc, đạo diễn đứng dậy, nhìn Quan Tri Ý cách đó không xa, cầm bộ đàm nói: “Qua.”
Đạo diễn của 《 Vương Triều 》 khó tính có tiếng, rất ít khi một lần qua ngay.
Ngay cả người nổi danh diễn xuất đỉnh như Lý Huyền cũng hiếm khi làm được, thế nhưng Quan Tri Ý một lần qua ngay.
Mọi người đều kinh ngạc, phải thừa nhận rằng cảnh này diễn cực kì tốt, kiểu khóc thê lương như vậy, khiến cho người ta đều rơi lệ.
Đã diễn xong, nhưng Quan Tri Ý vì quá nhập tâm nên chưa thoát vai. Lúc nhân viên công tác nâng cô dậy thì vẫn còn khóc đến phát run.
Tiêu Nhiên từ trong quan tài bước ra nhìn Quan Tri Ý vẫn còn đang khóc, anh đi lên vỗ vai Quan Tri Ý, an ủi nói: “Tri Ý, không sao đâu, không sao đâu."
Quan Tri Ý nghiêng đầu nhìn anh một cái, dừng một chút rồi càng ngày khóc càng lớn.
Tiêu Nhiên: “……”
Nhân viên công tác bất đắc dĩ nói: "Anh Nhiên tránh đi một chút đi, cô ấy nhìn thấy anh thì càng muốn khóc.”
Quan Tri Ý được đưa vào phòng nghỉ, ngồi ở trên sô pha ổn định lại cảm xúc.
Thích Trình Diễn nhìn thấy cô vào phòng nghỉ, anh đi theo thì nhìn thấy Tiêu Nhiên đang đứng ngoài cửa “Có người đưa em ấy thuốc chưa?"
Tiêu Nhiên: “Hả?"
Thích Trình Diễn nhíu mày: “Cô ấy vừa ngã, bảo người lấy thuốc đi.”
Tiêu Nhiên nhắm mắt diễn, cho nên cũng không thấy Quan Tri Ý bị ngã, nghe được Thích Trình Diễn nói thế mới giật mình: " Bị, bị thương chỗ nào?”
“Đầu gối.”
“Như vậy à?! Đợi một tí —— Tiểu Dương! Tiểu Dương cậu đi đem hòm thuốc lại đây!”
Trợ lý Tiểu Dương vội đáp: “A, được!”
Một mình Quan Tri Ý tham gia đoàn phim, không người đại diện cũng không có trợ lý, cho nên cô bị thương cũng không có người nào đến xem. Thích Trình Diễn ở cửa cầm lấy hòm thuốc từ tay trợ lý của Tiêu Nhiên, xoay người vào phòng nghỉ.
Tiêu Nhiên không yên tâm, cũng yên lặng mà đi vào, nhưng mà anh không đi đến trước mặt Quan Tri Ý, bởi vì anh sợ cô thấy cái “Người chết” này lại càng muốn khóc.
Trong phòng nghỉ chỉ có một mình Quan Tri Ý, vừa rồi cô vào đây để điều chỉnh tâm trạng, bảo hai nhân viên công tác ra ngoài. Lúc này cô nghe được tiếng bước chân, tưởng nhân viên công tác không yên tâm mà quay lại, coi không đầu mà trả lời: “Tôi không có việc gì, mọi người không cần quan tâm đến tôi.”
“Ngã đau như vậy, thật sự không có việc gì?”
Quan Tri Ý nghe được giọng nói này đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới quay đầu lại.
Thích Trình Diễn nhìn đôi mắt của cô khóc đến sưng đỏ cả lên, trên mặt giống như không có gì nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi đến phát hoảng.
Cô gái nhỏ này khóc thương tâm như vậy à.
“Để anh xem đầu gối nào, có sưng lên hay không?”
Thích Trình Diễn ngồi xuống ghế bên cạnh cô, ý bảo cô vén váy lên “Lưu Vân không sắp xếp trợ lý cho em sao? Cô ấy ——”
Đột nhiên giọng nói im bặt.
Bởi vì người trước mặt lại khóc nức nở lên nhào vào lòng anh.
Thích Trình Diễn hơi giật mình, giơ tay định kéo cô ra, lại cảm giác được tay cô ôm lấy cổ anh. Giống như lại khóc, tuy rằng không có âm thanh, nhưng anh cảm thấy cổ có chút ướt.
Tim anh đau quặn lại, cũng không định kéo cô ra nữa, mà duỗi tay ôm lấy lưng cô vỗ vỗ vừa an ủi vừa quan tâm: “Có đau hay không?”
“Đau.” Âm thanh nghẹn ngào của Quan Tri Ý phát ra.
“Đau thì bôi thuốc, đừng khóc.”
Vốn dĩ trong lòng Quan Tri Ý rất khó chịu, mới vừa rồi nhìn thấy Thích Trình Diễn mọi loại cảm giác đều biến mất giống như tìm được chỗ dựa cho nên nghĩ cũng chưa nghĩ đã nhào vào lòng anh.
Hiện tại ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh, trong lòng cảm thấy thực an tâm.
Thích Trình Diễn tiếp tục an ủi nói: “Em diễn rất khá, vừa rồi đạo diễn đã khen em.”
“Thật sao?” Quan Tri Ý buông lỏng tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, trên lông mi vẫn còn mang theo vệt nước.
Thích Trình Diễn cười một chút: “Thật, rất bất ngờ với biểu hiện của em.”
Quan Tri Ý khịt mũi, tâm tình tối tăm chậm rãi tan ra: “Vậy là tốt rồi…… làm em thật sự lo lắng.”
“Một lần đã qua, em làm thật sự tốt.”
Thích Trình Diễn nói, “Anh cũng thật sự bất ngờ.”
Quan Tri Ý nghe được anh nói như vậy có chút ngượng ngùng: “Em đã cố hết sức.”
“Ừ, trước tiên bôi thuốc đã.”
Thích Trình Diễn lấy thuốc từ trong hòm ra.
“Lưu Vân không có ý định sắp xếp trợ lý cho em?"
Quan Tri Ý sửng sốt: “Không phải, chị Vân nói đang tìm, hai ngày nay có thể sẽ tới.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng, trong lòng không vừa ý tiến độ làm việc của Lưu Vân.
Quan Tri Ý không dám nói cái gì nữa, chỉ cúi đầu vén váy lên. Hai cảng chân dài nõn mịn đều lộ ra, váy đỏ trên bền da trắng thật sự rất xinh đẹp.
Thích Trình Diễn nhìn một chút, rồi chuyển tầm mắt.
“Có thể tự mình bôi thuốc không?”
Đột nhiên ảnh cảm thấy tự mình bôi thuốc cho cô có chút không thích hợp.
Quan Tri Ý chỉ chú ý nhìn chỗ bị sưng ở đầu gối của mình, nghe vậy thì gật đầu: “Có thể, anh giúp em mở nắp ra.”
“Được.”
Bởi vì bên ngoài mọi người đều vội vã chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, chỉ Tiêu Nhiên ở cách đó không xa.
Sau khi nhìn thấy cảnh đó anh sờ cằm mang theo chút nghi ngờ.
Ban đầu Thích Trình Diễn chiếu cố Quan Tri Ý vì hai gia đình có quan hệ tốt với nhau, với lại cùng nhau lớn lên chắc chắn thân thiết với nhau. Cũng không biết vì cái gì, tuy rằng anh biết hai người không phải loại quan hệ kia, nhưng anh vẫn cảm thấy sự ăn ý và tình cảm giữa hai người không có người thứ ba nào có thể chen ngang.
Giống như hiện tại, nhìn Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý hòa hợp ở chung một chỗ, anh lại đột nhiên cảm thấy, quá khứ của bản thân mình chưa được tốt.
**
Sau cảnh khóc của Quan Tri Ý, rất nhiều diễn viên thay đổi cách nhìn về cô.
Cô ở lại đoàn phim quay được ba bốn ngày, ngày thứ năm, cô xin phép, chạy về nhà tham gia tiệc sinh nhật của Thích lão gia.
Nếu là trước kia, cô không được công ty quản lý coi trọng, người đại diện cũng sẽ không quá chú ý đến lý do nghỉ phép. Nhưng từ sau khi cô hot nhờ chương trình thực tế, mỗi lần xin nghỉ đều phải báo cáo cho Lưu Vân, cô nói dối rằng ba mình gọi về có việc gấp nên Lưu Vân mới thôi tra hỏi.
Tiệc sinh nhật của Thích lão gia không làm linh đình, chỉ tổ chức ở đại viện trong nhà, khách mời đều là bạn bè thân thiết.
Quan Tri Ý về nhà trước, chuẩn bị để lúc 6 giờ tối đến bữa tiệc cùng Quan Nguyên Bạch. Kết quả còn chưa đến giờ, thì đã nhận được điện thoại của Hoa Hoằng Hi.
Mấy ngày này cô ở đoàn phim đóng phim, cho nên hoàn toàn không gặp Hoa Hoằng Hi, nhưng là hai người ngẫu nhiên sẽ liên hệ qua Wechat để báo cáo với người nhà.
“Alo?”
Hoa Hoằng Hi: “Tri Ý, nghe anh họ nói hôm nay em sẽ tham gia tiệc sinh nhật của ông ngoại."
“Đúng vậy.”
“Bây giờ anh đang ở nhà ông ngoại, em đang ở đâu, muốn anh đi đón em hay không?"
Quan Tri Ý nghe thấy anh cũng ở đó, nhớ tới bản thân lại phải diễn kịch có chút đau đầu: “Tôi tối nay mới đến.”
“Được, vậy em tới thì gọi anh. Anh nói cho em biết, hôm nay anh bị ông ngoại tra hỏi cả ngày, mệt muốn chết.”
Quan Tri Ý lộ ra vẻ đồng tình với anh: “Vất vả rồi, vất vả rồi.”
"Không vất vả lắm, dù sao em đến cũng phải nói với anh một tiếng, tối nay gặp.”
“Được.”
Sáu giờ, Quan Tri Ý và Quan Nguyên Bạch mang theo quà đến bữa tiệc.
Vào cửa, bọn họ đem quà đưa cho quản gia, tiến vào chào hỏi Thích lão gia.
Hôm nay ngoài các trưởng bối, còn có không ít người trẻ tuổi, trong đó một phần là cháu gái và cháu trai của ông, bởi vì đi theo bên Thích lão gia chỉ có Thích Trình Diễn, nên cô chỉ quen mỗi Thích Trình Diễn.
“Tri Ý!”
Cô và Quan Tri Ý sau khi chào hỏi xong cùng nhau đi ra sân sau, Hoa Hoằng Hi từ đâu đi đến trước mặt bọn họ.
“Chào anh Nguyên Bạch.” Hoa Hoằng Hi lễ phép chào hỏi.
Quan Nguyên Bạch ừ một tiếng: “Hai người trò chuyện, anh đi qua bên kia một chút.”
Hoa Hoằng Hi: “Được anh Nguyên Bạch!”
Quan Nguyên Bạch đi rồi, Hoa Hoằng Hi ôm lấy vai Quan Tri Ý, “Đã lâu không thấy, sao anh cảm thấy em ngày càng xinh ra thế nhỉ.”
Nói còn chưa xong đã bắt đầu động tay lên mặt cô, nhưng Quan Tri Ý đã bắt được cổ tay anh, chui ra khỏi vòng tay anh: "Không động chạm!"
Hoa Hoằng Hi nhìn cô cười: “Bộ dáng tức giận thật đáng yêu!”
Quan Tri Ý liếc anh một cái: "Đừng có mà nịnh bợ.”
"Thật lòng mà, đâu có nịnh."
“Nào——”
Vừa định phản bác, ánh mắt của cô đột nhiên ngưng lại.
Hoa Hoằng Hi nhìn theo tầm mắt của cô, vẻ mặt hiểu rõ: “Không nghĩ tới, hôm nay chỗ này lại là buổi xem mắt của anh họ.”
Quan Tri Ý cũng không biết cô gái kia là ai, mới vừa rồi cô nhìn thấy có chút quen thuộc, sau đó cô ấy lại đi cùng Thích Trình Diễn, trong lòng hình như có đáp án. Hiện tại Hoa Hoằng Hi nói như thế…
Hoá ra lại là thật.
“Đây là Dương tiểu thư, anh họ còn chưa tới cô ấy đã tới rồi, còn nói chuyện với ông ngoại một lúc lâu.”
Hoa Hoằng Hi nói, “Anh nói với em này, ông ngoại là mời riêng cô ấy tới, hình như ông ngoại rất vừa lòng cô gái này.”
Quan Tri Ý yên lặng nhìn, trong lòng nghĩ ông nội Thích vừa lòng cũng phải. Cái cô Dương tiểu thư này gia thế, bằng cấp đều không tồi, hiện tại nhìn thấy bộ dạng cũng rất tốt, khí chất dịu dàng, một khí chất của người phụ nữ thành thục.
So với phong cách của cô hoàn toàn không giống nhau.
Thì ra anh thích người như vậy.
“Đi thôi, chúng ta đi theo tìm bọn họ nói chuyện.”
“Tôi đói, tôi đi lấy đồ ăn.”
Quan Tri Ý xoay người, đi theo hướng ngược lại.
“Được, anh cùng em đi lấy.”
Quan Tri Ý không trả lời, chỉ là trong lòng đột nhiên có chút bực bội.
Lúc sau, hai người ngồi ở chỗ điểm tâm, một bên ăn uống một bên nói chuyện phiếm.
Hoa Hoằng Hi người này thật sự thích bát quái, chưa đến một tiếng đã kể được gần hết tin đồn của những người ở đây.
"Cô gái kia là ai, em biết không?”
Hoa Hoằng Hi chỉ cô gái mặc váy dài cách đó không xa, cô gái kia dáng người rất tốt, đặc biệt rất gợi cảm.
Quan Tri Ý lắc đầu: “Hình như là tiểu thư nhà ai đó.”
“Dáng người đủ ngon.”
Quan Tri Ý ngậm ống hút hỏi: " Anh thích như thế này?”
Hoa Hoằng Hi cười hớn hở nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Vậy anh còn không đi tìm người ta tâm sự đi.”
“Làm gì có chuyện để nói, bây giờ anh đang ở cạnh em, anh cũng đâu phải loại người như vậy.”
Quan Tri Ý liếc mắt nhìn anh: “Giả vờ vừa thôi.”
“Em nói anh giống như tra nam vậy, bạn gái thật của anh ở đây, anh cũng sẽ không đi câu tam đáo tứ.”
Hoa Hoằng Hi cười thầm, " Cùng lắm em đi rồi anh đi nhìn trộm người ta một tí tiện thể add Wechat.”
Quan Tri Ý nâng mi lên, lập tức hiểu ý: “Được, rõ rồi. Tôi đi tìm ông nội nói chuyện, anh đi câu tam đáp tứ đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]