Chương trước
Chương sau
Tiếng nổ của pháo hoa giữa trời đêm rất lớn, nhưng Kha Giảo cứ cảm thấy bốn phía xung quanh cô và Tạ Tu Dực yên tĩnh không có nửa tiếng ồn.

Khí tức của anh ở ngay bên cạnh và đỉnh đầu mình, cô lại động cũng không dám động.

Bản thân từ nhỏ đến lớn... hình như chưa bao giờ đứng gần đàn ông như thế, trừ bố cô ra.

Ông tướng này sao thế? Sẽ không phải là sau khi nhận ra cô đối với anh sẽ tỏa ra tình mẹ chói chang thì coi cô thành gối ôm khổng lồ đấy chứ? Sao cô cứ cảm thấy anh giống như đang làm nũng vậy T^T...

Lúc này, có phải cô nên nói câu gì đó mới phải không? Trẻ to xác mặt đơ, cũng chúc anh năm mới vui vẻ??

"Em thật lùn."

Trong lúc cô đang vắt óc nghĩ cách diễn đạt, người phía sau đã ném ra ba chữ như thế, nhẹ nhàng rút tay đặt ở trên đỉnh đầu cô ra.

Kha Giảo trợn mắt há mồm, ước chừng mười mấy giây, mới chợt quay người, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh, "Anh... Tôi cũng cao 1m63 đấy nhá! Sao có thể coi là lùn hả!"

Té ra mới vừa rồi cô suýt chút nữa tim đập rộn ràng, tên khốn này hóa ra chỉ đang nghĩ xem làm sao đổi cách dìm cô à!

Tạ Tu Dực rất bình tĩnh nghiêng đầu ngáp một cái, uể oải nói, "Mệt rồi, về ngủ thôi."

"Đi đi, đi đi," Kha Giảo tức giận khoát tay với anh, tiện tay sờ sờ túi áo, bỗng vỗ đùi đi theo, "Đợi đã! Điện thoại của tôi quên ở trên bàn uống trà nhà anh rồi, tôi lên lầu cùng anh một chuyến."

Hai người đi vào cao ốc, ở đại sảnh chờ thang máy, chỉ chốc lát, thang máy "ting" một tiếng xuống đến tầng một, lúc này trong tầm mắt của Kha Giảo, một người đàn ông cao phải xấp xỉ hai mét từ trong thang máy trước mặt chậm rãi đi ra.

(⊙o⊙)......

Kha Giảo nhìn đến ngu luôn.

Người đó đang đeo tai nghe to nghe nhạc đến mê mẩn, ra khỏi thang máy phát hiện cô và Tạ Tu Dực đang nhìn mình, bước chân ngừng một chút, lập tức dừng hẳn lại.

Trong cuộc sống thực, Kha Giảo thật sự rất ít khi đối diện trực tiếp với người cao như thế, theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, ngước cổ nhìn về phía mặt anh ta.

Bất ngờ là, tướng mạo anh ta vậy mà còn rất đẹp, mặt mũi tuấn tú, nhưng cảm giác đầu tiên cho cô lại là... hình như có chút "hung thần ác sát*"...

?Hung thần ác sát*: Ý chỉ ác thần, chỉ người vô cùng hung ác.

"Ô." Người đó nhanh chóng đi mấy bước qua đây, giơ thẳng tay lên, đấm nhẹ một đấm vào bả vai Tạ Tu Dực, xem như là lên tiếng chào.

Chân mày Tạ Tu Dực cau lại, giống như là lườm anh ta một cái.

Đối phương tháo tai nghe xuống, dường như lúc này mới nhìn thấy Kha Giảo bên cạnh Tạ Tu Dực, không lên tiếng, chỉ là nhíu mày.

"Kha Giảo." Tạ Tu Dực không biểu cảm gì, coi như là giới thiệu hai bên với nhau cho hai người họ một chút, "Nhuế Ưu."

"Xin chào." Kha Giảo xoa xoa mũi, bắt chuyện với Nhuế Ưu, "Tôi là... bạn của Tạ Tu Dực."

Cô rốt cuộc nhịn lại, mới đem câu "nữ đầu bếp tay sai" đã đến bên mép nuốt trở về TAT...

"Ồ, tôi là hàng xóm của cậu ấy."

Đợi Nhuế Ưu nói xong câu này, Kha Giảo bỗng ngẩn người.

Có một tích tắc, cô cảm giác nhất định là mình từng nghe thấy cái giọng này ở đâu đó rồi.

Vô cùng vô cùng quen, nhất là cái giọng điệu lúc nói chuyện, năm chữ ngắn ngủi cũng có thể trong nháy mắt để lộ ra sự cao ngạo từ trong xương của anh ta.

Mặc dù cô chưa từng gặp người trước mặt này, nhưng dựa vào trực giác cô đã có thể xác định, tính cách của tên này cũng không quá tốt, tuyệt đối không dễ chọc vào.

"Mình tới quán tạp hóa mua mì gói." Nhuế Ưu xiết chặt khăn quàng vào cổ, nghiêng đầu nói với Tạ Tu Dực, "Cậu muốn mua không?"

Kha Giảo nghe xong, lập tức phản xạ có điều kiện nhìn về phía Tạ Tu Dực, quăng ra khí thế bức người nhất mình có thể đạt tới.

Đại khái là tiếp nhận được ánh mắt của cô, đứa trẻ to xác nào đó trầm mặc hai giây, lại rất dứt khoát đáp lại một chữ "Không".

Nhuế Ưu hình như hơi ngạc nhiên, gãi gãi đầu, còn đặc biệt truy hỏi một câu, "Cậu không mua thật? Lạt Hoàn Phong cũng không muốn? Là hàng tồn trong nhà cậu vẫn chưa ăn hết hay là gì?"

"Hỏi nhiều."

Tạ Tu Dực lạnh lùng đáp trả hai chữ, cất bước vào thang máy.

Kha Giảo và người khổng lồ ở lại mắt lớn trừng mắt nhỏ, Kha Giảo không biết nên nói gì, nhưng lại cảm thấy cứ như thế mà đi cũng không lễ phép cho lắm.

"Cô là bạn gái Tạ Tu Dực à?"

Cô ngẩn ra, còn chưa kịp phủ nhận, đối phương đã sờ mũi mình, ý tứ sâu xa gợi lên một nụ cười nhẹ, "Trước đó tôi thấy rồi, cô lườm cậu ấy, cho nên cậu ấy mới không dám để tôi mua mì gói hộ cậu ấy, trước đây cậu ấy rất thích mì gói, một ngày ba bữa cũng không chán."

Nói xong, lại còn chậc chậc chậc tiếp tục cảm thán, "Thật quá lạ... Lần đầu tiên trong đời tôi thấy chuyện như vậy xảy ra trên người Tạ Tu Dực..."

Kha Giảo thật sự không biết mình nên tiếp tục tiếp chuyện thế nào nữa, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, mà Tạ Tu Dực trước đó đã vào thang máy cũng không cho cô thêm cơ hội nghĩ lời thoại, trực tiếp đi tới một tay kéo cô vào thang máy, giơ tay nhấn nút đi lên của thang máy.

"Hàng xóm của anh thật thú vị..."

Đợi vào nhà Tạ Tu Dực, Kha Giảo ngượng ngùng đi tới bên bàn uống trà cầm điện thoại của mình bỏ vào túi áo, cảm thán nói, "Với lại anh ta cao thật đấy..."

"2 mét 1." Lúc này Tạ Tu Dực đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc bộ quần áo trong dựa vào ghế sô pha cầm cốc uống nước.

Kha Giảo trợn mắt há mồm nuốt ngụm nước miếng, "Nếu anh ta ra ngoài mà không chú ý, có phải rất dễ cộc đầu vào trần cửa không..."

"Không ít lần." Người nào đó một chút mặt mũi cũng không cho anh bạn hàng xóm của mình.

Cô nghe vậy bật cười "xì" một tiếng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thấy cũng sắp một giờ đêm rồi, vội vàng đi ra cửa nhà, "Tôi về đây, anh ngủ sớm chút đi, mai gặp lại."

Đợi đi giày xong, tay cô vừa mới đặt trên tay nắm cửa chính, thì nghe thấy phía sau truyền tới một câu nhàn nhạt, "Đợi đã."

Cô vừa quay đầu lại, Tạ Tu Dực đang đứng ở trước mặt cô, mặt không biểu cảm khoanh tay chăm chú nhìn cô.

"Em có bạn trai chưa?"

...

Câu hỏi thật quen thuộc, Kha Giảo xoa xoa huyệt Thái Dương, cô nhớ hình như hai ngày trước Djay có phải cũng đột nhiên hỏi cô câu như vậy không ấy nhỉ.

"Chưa." Cô nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy Tạ Tu Dực không phải người bình thường, cũng không biết rốt cuộc là anh xuất phát từ lý do gì mới hỏi cô cái vấn đề này, nhưng vẫn thành thật trả lời, "Bởi vì từ nhỏ đến lớn đều quá "trạch", ban đầu là fan anime với trò chơi, sau lại thành fan K Trạm, fan CV với cổ phong, không có tiếp xúc quá nhiều với con trai, hơn nữa đàn ông có thể khiến tôi rung động đều ở trong giới 2D, cho nên Tăng Thiến luôn mắng tôi là thiếu nữ nghiện internet..."

Mặc dù nói ra rất xấu hổ, thế nhưng cô lớn ngần này, ngay cả mối tình đầu cũng chưa từng có thật TAT...

Ánh mắt sâu thẳm của Tạ Tu Dực chuyển hai vòng trên mặt cô, nhìn không ra vui buồn, một hồi lâu, mới từ trong lỗ mũi "ừ" một tiếng, tự tay mở cửa giúp cô.

"Vậy... năm mới vui vẻ nha, mai gặp!" Kha Giảo cười với anh, nhanh chóng ra khỏi cửa.

...

Đợi cô đi rồi, Tạ Tu Dực vào phòng tắm tắm rửa, không sấy tóc, cũng không đi dép lê, tiện tay cầm cái khăn lông xoa xoa cái đầu còn ướt, ngồi khoanh chân trên thảm trước ghế sô pha mở máy chơi game.

Mới chơi không bao lâu, chuông cửa bỗng vang lên, vang khoảng năm phút đồng hồ vẫn kiên trì vang tiếp, anh nhíu mày, nhấn nút tạm dừng, sắc mặt không quá tốt đi tới mở cửa nhà.

"Yo." Đứng ở cửa chính là Nhuế Ưu bưng một bát mì gói nóng hổi, "Ăn không?"

Tạ Tu Dực cũng không thèm nhìn anh ấy thêm một cái, quay lại trước ghế sô pha.

"Ôi vãi, cậu đổi tính thật rồi à? Tiểu Hoàng Tử mì gói mà lại không ăn mì gói?" Nhuế Ưu cúi đầu, một tay đóng cửa lại, mặt dày đi thẳng vào phòng, đi theo anh tới sô pha.

Anh không để ý tới Nhuế Ưu, mặt không biểu cảm tiếp tục lướt nhanh trên tay cầm điều khiển của máy chơi game ở trong tay, Nhuế Ưu nhìn một lúc, bỏ bát mì đã xử lý xong một nửa xuống, sâu xa nói, "Mình nói này đồ biến thái, mỗi lần mình thấy cậu chơi game, cậu luôn không thích sảng khoái giết sạch người, thì cực thích từ từ giày vò người ta, cậu ấy, sao mà khủng bố thế hả..."

Tạ Tu Dực ngay cả ánh mắt cũng không lệch một chút nào.

"Này, đồ xấu xa." Nhuế Ưu ăn xong bát mì, vô cùng buồn chán dựa vào ghế sô pha, "Bây giờ cậu ở công ty thế nào rồi? Rốt cuộc thì lúc nào ra album đấy?"

Câu này vừa dứt, Tạ Tu Dực quay phắt đầu sang, cho anh ấy một ánh mắt sắc như dao.

Nhuế Ưu bị ánh mắt lạnh lẽo có thể đông chết người kia tàn sát một hồi, muốn cười, lại chỉ có thể nhịn không thể cười, "Lườm gì chứ? Cậu nên cảm ơn mình thật tốt mới đúng, nếu không phải mình, căn bản sau này quần chúng nhân dân không thấy được một thiên tài âm nhạc có một không hai được không hả?"

"Thứ bảy hai tuần sau, ngày 17 tháng 1 cậu ở nhà không?"

Lúc này Tạ Tu Dực dừng một chút, đột nhiên hỏi như vậy.

"Ở, làm sao?" Nhuế Ưu nhíu mày, dường như nhanh chóng nhớ ra cái gì đó, "Mình nhớ hôm đó hình như là sinh nhật cậu mà, muốn mình đón sinh nhật với cậu?"

Tạ Tu Dực trầm mặc hai giây, cầm tay cầm điều khiển trong tay đập một cái trên đùi anh ấy, "Ca hội YY."

"Đm... đau vãi." Nhuế Ưu bị đập đau, vừa định tức giận mắng anh vài câu, đột nhiên trợn to hai mắt, "Khoan đã, cậu muốn tham gia ca hội YY?"

"Cả cậu nữa."

Biểu cảm trên mặt Nhuế Ưu thay đổi bất ngờ trong vài giây, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, "Là... là nhân vật vĩ đại nào lại có thể mời được cậu tham gia ca hội YY? Không phải là cậu nợ người ta khoản tiền lớn đấy chứ? Hay là ảnh nude rơi vào tay người ta rồi?"

Tạ Tu Dực không lên tiếng, chỉ là thả lỏng bả vai, đầu gối trên cánh tay, bình tĩnh dựa lưng vào sô pha.

"Thảo nào hai hôm trước Đại Hoa "tâm sự" với mình nói cậu gần đây quả thực có vẻ giống như bị ma nhập... Hôm nay vừa nghe quả nhiên là như vậy, ngay cả ca hội YY mà cũng đồng ý tham gia..." Nhuế Ưu lắc đầu, bỗng hỏi ngược lại, "Lại nói, sao mình cũng phải tham gia?"

"Bởi vì cậu là ca sĩ cô ấy thích nhất trong giới cover tiếng Nhật."

Nói xong câu đó, trong mắt Tạ Tu Dực bỗng thoáng qua một tia không vui cực nhanh, giơ chân lên đạp anh ấy một cái thật mạnh, đạp cho Nhuế Ưu cao hơn hai mét ngã thẳng xuống thảm.

"Này! Hôm nay cậu làm gì mà cứ động tay động chân với mình, cẩn thận chọc giận ông đây mà ông đánh cậu thật, cậu nhìn trên người cậu xem, gầy đến nỗi cả tý thịt cũng không có, hoàn toàn không sức chiến đấu."

Nhuế Ưu chống tay từ trên thảm bò dậy, cáu tiết khua khua quả đấm với anh, nhưng đột nhiên lại bắt được từ then chốt trong lời nói của anh, "Cô ấy? Cô ấy là ai? Nam hay nữ?* Sẽ không phải là cậu động lòng xuân muốn nói chuyện yêu đương đấy chứ?! Mình cảnh cáo cậu đấy Tạ Tu Dực, cậu cũng đừng có nghĩ làm hại mấy cô bé!"

?Nam hay nữ*: Trong tiếng Trung, cô ấy/ cậu ấy... (her/him) đều phát âm là [ta].

Ngay cả ứng chiến Tạ Tu Dực căn bản cũng lười ứng, "Mau cút về nhà mình đi."

"Cậu muốn ngủ rồi?"

Tạ Tu Dực uể oải đưa tay lên sờ sờ quai hàm mình, cầm lấy máy tính với tai nghe đặt ở trên bàn uống trà từ trước ghế sô pha đứng dậy, "Đi ghi âm bài cover tiếng Nhật nghiền ép cậu."

"Đúng là ngàn vạn lần không nghĩ tới nha! Để dỗ con gái vui, ngay cả ung thư lười giai đoạn cuối cũng muốn dốc hết tinh thần sức lực đi ghi âm bài hát rồi, cây vạn tuế nở hoa thật rồi, ngay cả Tạ Tu Dực cũng muốn nói chuyện yêu đương rồi, thế giới này còn tốt hơn được nữa không..."

Nhuế Ưu nhìn bóng lưng anh, cười giống hệt tên lừa đảo cố gắng động thổ trên đầu Thái Tuế*, "Muốn mình tham gia ca hội được thôi, vậy cậu phải nói cho mình biết trước, rốt cuộc thì cậu vừa ý con gái nhà ai rồi? Mình phải nhanh chóng tới chùa thắp cho cô ấy nén hương."

?Động thổ trên đầu Thái Tuế*: Thái Tuế là sao chủ một năm, là sao đứng đầu trong các Thần Sát, quyết định vận mệnh năm đó là Cát hay Hung; những người "phạm" Thái Tuế thì trăm sự không thuận, sự nghiệp gặp nhiều trắc trở, bấp bênh, sức khỏe bất ổn. Đầu Thái Tuế ở đây chính là chỉ phương vị Thái Tuế, đó là vị trí tôn nghiêm tuyệt đối, nên chú ý thờ phụng, chăm sóc, tuyệt đối không nên động thổ hay xây sửa, đóng đinh vào đó, nếu không hành vi mạo phạm Thái Tuế có thể gây ra tai họa vô cùng lớn. Nghĩa cả câu là tại các phương vị khác nhau, mỗi khi Thái tuế nắm lệnh tại phương vị đó sẽ gặp nhiều bất lợi, ai làm nhà, xây dựng...cũng đều hết sức kiêng dè. Câu nói này còn dùng để chỉ những người thiếu hiểu biết, vô minh, liều lĩnh, hồ đồ.

"Chính là người cậu vừa mới gặp đó."

Tạ Tu Dực bình tĩnh vứt lại một câu như vậy, đầu cũng không ngoảnh lại đi vào phòng ngủ, để lại Nhuế Ưu ở trong phòng khách cười cười, bỗng kinh hãi đến nỗi rớt cả cằm.

"What the fuck? Chính là người vừa nãy?!"

~ Hết chương 11 ~

_______________________________________

Lời tác giả:

Bài hát đề cử của chương, 《Hikaru Nara》 của 7th Chord, tổ hợp Hồ Lô Oa tôi thích nhất trong giới cover tiếng Nhật: Mario, Rajor (Đinh Đinh),Lạc Huyên, Nhân Y Đại Nhân (Cẩu Cẩu),Vân Chi Khấp (nữ thần của tôi),Yểm Tương (Ba Ba) cùng với ClessS (Soái hơn Lão Khắc)!! Hay phát khóc!!! Siêu hot!! B Trạm và 5Sing đều có!! Nghe xong chắc chắn các bạn sẽ yêu bảy người này luôn!!

Ahahahahahahahahahahahahahahaha siêu thích tương tác giữa Công Tử và Nhuế Ưu làm sao bây giờ!!! Đoán ra Nhuế Ưu 2m1 là ai chưa!!!! Có phải đối thoại của hai soái ca cực buồn cười không!!!!???

Ca hội YY ngày 17 tháng 1 muôn người mong đợi, gian tình bùng nổ!!!! Hẹn không??!!!!

Lời Editor:

YouTube:



Hikaru Nara [光るなら] | Goose house: https://youtu.be/SnXkhkEvNIM



Hikaru Nara [光るなら] | 7th Chord: https://youtu.be/-6yMkxeqWQk

SoundCloud: Hikaru Nara [光るなら] | Goose house: https://soundcloud.com/goose_house/hikaru-nara-goose-house-your-lie-in-april

5Sing: Hikaru Nara [光るなら] | 7th Chord: http://5sing.kugou.com/fc/13710997.html
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.