Tiếng nổ của pháo hoa giữa trời đêm rất lớn, nhưng Kha Giảo cứ cảm thấy bốn phía xung quanh cô và Tạ Tu Dực yên tĩnh không có nửa tiếng ồn.
Khí tức của anh ở ngay bên cạnh và đỉnh đầu mình, cô lại động cũng không dám động.
Bản thân từ nhỏ đến lớn... hình như chưa bao giờ đứng gần đàn ông như thế, trừ bố cô ra.
Ông tướng này sao thế? Sẽ không phải là sau khi nhận ra cô đối với anh sẽ tỏa ra tình mẹ chói chang thì coi cô thành gối ôm khổng lồ đấy chứ? Sao cô cứ cảm thấy anh giống như đang làm nũng vậy T^T...
Lúc này, có phải cô nên nói câu gì đó mới phải không? Trẻ to xác mặt đơ, cũng chúc anh năm mới vui vẻ??
"Em thật lùn."
Trong lúc cô đang vắt óc nghĩ cách diễn đạt, người phía sau đã ném ra ba chữ như thế, nhẹ nhàng rút tay đặt ở trên đỉnh đầu cô ra.
Kha Giảo trợn mắt há mồm, ước chừng mười mấy giây, mới chợt quay người, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh, "Anh... Tôi cũng cao 1m63 đấy nhá! Sao có thể coi là lùn hả!"
Té ra mới vừa rồi cô suýt chút nữa tim đập rộn ràng, tên khốn này hóa ra chỉ đang nghĩ xem làm sao đổi cách dìm cô à!
Tạ Tu Dực rất bình tĩnh nghiêng đầu ngáp một cái, uể oải nói, "Mệt rồi, về ngủ thôi."
"Đi đi, đi đi," Kha Giảo tức giận khoát tay với anh, tiện tay sờ sờ túi áo, bỗng vỗ đùi đi theo, "Đợi đã! Điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-nghe-thay/2985445/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.