Sau khi Djay nói xong ba chữ này, liền nhẹ nhàng biến mất khỏi kênh, để lại một đám người nhốn nha nhốn nháo.
Đại Hoa: Tôi không hiểu.
Bạch Ngân: Tôi cũng vậy.
Khải Khải: Báo ơn??
Nấm Muối: Tôi hiểu, nhưng lại cảm thấy rơi vào bí ẩn sâu hơn.
Thất Hoàng: Cậu ấy không phải người bình thường.
Hàn Sương: Cho nên nói cách khác, Djay nợ nhân tình của Rau Chân Vịt?
Tịch Nguyên: Rau Chân Vịt, cô từng giúp Djay làm gì vậy?
Đợi bảy vị Đại Cúc Cự nói xong, Kha Giảo trực tiếp cào loạn toàn bộ tóc mình:... Tôi nói rồi, Djay vốn không hề biết tôi... Trước hôm nay anh ấy và tôi chưa từng nói với nhau câu nào...
Mọi người:...
Trong kênh yên tĩnh cả buổi, mới truyền tới giọng nói sâu kín của Tịch Nguyên: Câu đố của Djay.
Hàn Sương theo sát phía sau: Cho nên, nói cách khác, người được báo ơn căn bản không biết mình từng giúp Djay khi nào à?
Thất Hoàng độc mồm như cũ: Sẽ không phải là cậu ấy chơi game phát ngu, sau đó nhầm người chứ?
Kha Giảo yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng "sông cuộn biển gầm", vào lúc cả người cô sắp bị một màn vừa xảy ra kia giày vò đến suýt sụp đổ, điện thoại bên tay đột nhiên truyền đến âm báo tin nhắn.
Đau buồn định thần nhìn vào, chỉ thấy trên màn hình đang hiển thị một tin nhắn:
Mau tới làm bữa sáng.
Nhìn cái giọng điệu này, cho dù không nhìn tên người gửi, cũng có thể đoán được là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-nghe-thay/2985433/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.