Đến tận lúc ra khỏi nhà Tạ Tu Dực, Kha Giảo vẫn tức đến váng đầu hoa mắt.
Cô thật sự phát hiện, cái tên Tạ Tu Dực này không những cao ngạo lạnh lùng, có kỹ năng sai bảo người khác độc đáo, mà còn ngay cả những kiến thức sinh học cơ bản nhất cũng không có.
Bây giờ là tháng mười hai mùa đông giá rét, vậy mà anh ta lại bảo cô đi mua hai loại hoa quả tươi mùa hè mới có, coi cô là Doraemon thật sao?
Đưa tay nhấn nút thang máy, cô sầm mặt quấn chặt khăn quàng, không khỏi nhớ lại cơn ác mộng vào tối ba hôm trước.
Tối hôm đó vào lúc cô đang viết đề cương cho câu chuyện mới trước máy tính, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, vừa mở cửa ra, liền thấy Tăng Thiến như thổ phỉ xông vào trong nhà cô, đằng sau còn có Tạ Tu Dực cô chưa từng gặp đi theo.
"Giới thiệu một chút." Tăng Thiến bình tĩnh đứng ở phòng khách nhà cô, chỉ chỉ Tạ Tu Dực nguyên một cây đen, "Đây là nam ca sĩ mới công ty bọn mình vừa ký hợp đồng, Tạ Tu Dực."
Kha Giảo ngơ ngác đứng tại chỗ, thẫn thờ nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, "...Xin chào."
Ai ngờ đối phương ngay cả nhìn cô một cái cũng không thèm, mặt không biểu cảm nhìn sang một bên.
"Nào, anh ngồi trước đi." Tăng Thiến cười kéo ghế ra giống y như một con sói đang vẫy đuôi, để Tạ Tu Dực ngồi xuống, sau đó tóm lấy cánh tay Kha Giảo kéo vào phòng bếp, "Rau Chân Vịt cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-nghe-thay/2985425/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.