Kế tiếp không có trận đấu, thời gian Mạc San Du luyện tập ở câu lạc bộ cũng được giãn ra, không còn căng thẳng như trước, có thể trở về nhà thường xuyên hơn.
Về chuyện học phụ đạo, bởi vì Lục Tư Hoằng không đăng ký, cho nên chủ yếu chỉ đến đón cô mỗi khi tan học, sau đó hai người sẽ cùng nhau đi ăn uống, xem phim hoặc dạo phố.
Đương nhiên, mặc dù tận hưởng cảm giác yêu đương ngọt ngào, nhưng Mạc San Du tuyệt đối không dám quên đám người Ngải Lâm, ngoại trừ lúc hẹn hò cùng Lục Tư Hoằng, cô cũng thường cùng bọn họ đi chơi, nếu không sẽ bị Ngải Lâm xử tử hình mất.
Hoàng hôn, mây treo lơ lửng kéo dài như một dãy lụa đỏ, có ngọn gió dịu mát chầm chậm thoáng qua, cuốn theo hương hoa ngát thơm đang dần nở rộ bên đường.
Đương lúc hoàng hôn khắp lối, nhuộm hồng cả một khoảng trời, Mạc San Du vai đeo ba lô, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, bóng dáng Lục Tư Hoằng tựa người bên cửa xe nổi bật giữa ánh tà dương.
Trên môi treo lên nụ cười rực rỡ, Mạc San Du chạy vội ra cổng trường, hướng đến gần anh.
Lục Tư Hoằng mỉm cười, không đợi cô chạy đến, anh nhấc chân sải bước đi tới.
"Đợi lâu chưa?"
"Mười phút." Anh vươn tay, cởi balo giúp cô, sau đó cầm lấy, tay còn lại dắt tay cô đi về xe.
Mạc San Du đi đứng không ngay ngắn, hai tay ôm tay anh, bước chân như cái lò xo, nhảy đến nhảy lui, "Cậu đặt vé xem phim chưa?"
"Rồi." Cô nhảy khiến Lục Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-dau-long-khong/1753929/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.