Bóng đêm dày đặc, ánh trăng đã dần khuất sau mây, gió càng lúc càng mạnh hơn, Lục Tư Hoằng khoác áo cho Mạc San Du, mười ngón tay hai người khẽ đan vào nhau, bước trên con đường đầy sỏi đá, anh đưa cô trở lại lều trại.
"Muộn rồi, cậu vào nghĩ ngơi sớm đi."
"Ừ." Mạc San Du nắm tay anh lắc nhẹ, khoé miệng cong cong từ nãy giờ vẫn chưa chịu ngừng.
Lục Tư Hoằng thấp giọng hỏi: "Vui đến vậy à?"
"Đương nhiên rồi." Mạc San Du cũng đè giọng: "Cậu không vui sao?"
"Vui." Lục Tư Hoằng cười dịu dàng: "Tôi rất vui."
Mạc San Du cười hì hì.
Lục Tư Hoằng nhìn cô, bỗng vươn hai tay ôm má cô, khẽ đặt lên trán một nụ hôn, cất giọng yêu chiều: "Cậu vào nghĩ đi."
"Cậu cũng trở về lều của mình đi." Mạc San Du phất phất tay.
Lục Tư Hoằng mỉm cười, "Tôi nhìn cậu vào trước."
"Ồ." Mạc San Du cũng không giằng co với anh nữa, khẽ vẫy vẫy tay, sau đó mới rón rén vén cửa lều đi vào.
Mọi người trong lều đều đã ngủ hết rồi, Mạc San Du nhẹ nhàng chui vào chăn nằm cạnh Ngải Lâm.
Trong đêm tối, tay cô mân mê sợi dây chuyền trên cổ, lại kiềm không được mà cong cong khoé môi, cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ âm thầm cười trộm một mình cho đến khi ngủ thiếp đi.
Ánh ban mai dần lên, tia nắng ngày mới len lỏi khắp nơi, từng nhóm người trong lều lục đục thức dậy, trong lúc rửa mặt, sợi dây chuyền trên cổ Mạc San Du rơi ra ngoài cổ áo, Ngải Lâm nheo mắt, cô ấy khẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-dau-long-khong/1753911/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.