Mặc dù đã bước sang đầu mùa hạ, nhưng thời tiết vẫn chưa oi bức lắm.
Ánh nắng dịu nhẹ rọi xuống qua tán cây, loang lỗ những nét nhỏ, hắt lên gương mặt tinh khiết trắng nõn của Mạc San Du, cô cùng Ngải Lâm ngồi trên ghế đá, chiếc quạt giấy trên tay khẽ phe phẩy.
Ngải lâm mở chai nước, uống vài hớp, mắt vẫn dõi theo đám người ngoài sân bóng rỗ, nói: "Chơi cũng hăng say thật."
Ánh mắt Mạc San Du dính chặt vào người con trai đang linh hoạt chuyển động trên sân bóng rổ, quả bóng đánh dưới tay giống như hợp thành một thể với anh, cùng anh vượt qua rào cản trước mặt, sau khi hoàn thành động tác ném bóng giả, Lục Tư Hoằng nhẹ nhàng xoay người, đôi chân nhanh nhẹn chạy về phía trước, tâng người lên cao, bàn tay đẩy một cái, quả bóng theo hình vòng cung chuẩn xác rơi vào rổ. Khoé miệng Mạc San Du nâng lên, nhìn thấy khắp người anh còn toả sáng hơn cả ánh nắng mùa hạ.
Lục Tư Hoằng ném bóng cho một cậu bạn, anh xoay người đi về phía hàng ghế đá, đuôi mắt Mạc San Du nhìn thấy Đỗ Tâm ngồi ở ghế đá bên kia đã đứng dậy, cô nhét chiếc quạt giấy cho Ngải Lâm, vội đứng dậy, mang theo nước và khăn giấy trên tay, chạy nhanh đến trước mặt Lục Tư Hoằng.
Mái tóc anh mướt rượt mồ hôi, tóc mái trên trán rũ xuống, áo thun cũng thấm đẫm mồ hôi, dán sát vào cơ thể, Mạc San Du nhìn cơ ngực ẩn hiện sau lớp áo, âm thầm nuốt nước bọt. Lục Tư Hoằng thấy ánh mắt cô hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-dau-long-khong/1753896/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.