Dãy lầu một có năm lớp.
Mạc San Du ở lớp 10/3, còn Lục Tư Hoằng lớp 10/1. Mà lớp 10/5 nằm ở ngay lối cầu thang, vừa rẽ là đến, cho nên theo thứ tự sẽ đi ngang lớp cô trước.
Cao Kiến Văn đang chồm đầu ra ngoài, hai khuỷ tay gác lên bệ cửa sổ, cậu ta thấy Lục Tư Hoằng đi phía trước, sắc mặt ngàn năm không đổi, lạnh nhạt trầm tĩnh, mà Mạc San Du đang lẽo đẽo theo phía sau, tay cô còn ôm ba lô của "ai đó".
Thấy cô không vào lớp mà đi lướt qua, cậu ta gọi: "Chị dâu, sao không vào lớp, đi đâu vậy?"
Mạc San Du giật mình, cô trừng mắt nhìn cậu ta, chân vọt tới bên bệ cửa. Cao Kiến Văn như đã sớm lường trước, cô vừa nhòm đến thì cậu ta đã lùi ra.
Mạc San Du nghiến răng hạ khẩu: "Tôi nhất định sẽ tính sổ với cậu."
Lục Tư Hoằng đi đến cửa lớp, dừng bước, anh quay đầu lại, ánh mắt thoáng u ám.
Mạc San Du nhanh chóng đứng ở trước mặt anh, giao ba lô ra, cười nói: "Lát nữa tôi tìm cậu nhé."
Lục Tư Hoằng lấy ba lô, lạnh lùng không nhìn cô: "Đừng tìm tôi." Nói rồi xoay người vào lớp.
Mạc San Du ngơ ngác, rõ ràng cảm nhận không khí xung quanh anh bỗng trở nên lạnh lẽo, ngay cả bóng lưng cũng toả ra hơi lạnh.
Vừa rồi chẳng phải có tiến triển ư, ít nhất trong trường hợp nguy hiểm anh vẫn không sắc đá để mặc cô té, còn tưởng đã đến gần anh thêm một bước, sao bây giờ giống như không những dậm chân tại chỗ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-dau-long-khong/160341/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.