Đồ ăn trong hộp vơi đi gần quá nửa, Cố Tiểu Khả dùng khăn lau miệng, cô quay lại nhìn anh. “Anh không ăn?”
Trình Vương nhìn cô nãy giờ, nghe thấy câu hỏi của cô anh mới giật mình tỉnh ngộ. “Đút cho anh.”
Cố Tiểu Khả khựng lại vài giây, trong lòng thầm trách anh nũng nịu, nhưng cô mới là người mang bộ mặt đó, hai má cô phùng lên vẻ không cam tâm nhưng lại đút đồ ăn cho anh rất chu đáo.
Anh không cần biết cô đút cho anh thứ gì, trong mắt anh cũng không nhìn thấy đồ ăn, Trình Vương chỉ nhìn bàn tay nhỏ của cô cùng khuôn mặt ngây thơ khi đút cho anh ăn của cô. Khóe môi khẽ giương lên, anh thấy đồ ăn cô đút món nào cũng ngon cả!
“Hết rồi!” Cố Tiểu Khả khẽ thốt lên nhìn chiếc hộp trống rỗng. Sau đó lại tỏ vẻ ngoài nghi, bình thường khi đi ăn với cô Trình Vương không ăn nhiều như thế, hôm qua ‘vận động’ quá sức nên hôm nay đói sao?
Trình Vương thở một hơi thật dài, chẳng trách lại no như thế, mải nhìn cô nên không để ý đã ăn bao nhiêu thức ăn, cô đút bao nhiêu ăn bấy nhiêu, bụng của anh đã căng cứng rồi.
“Bụng của anh em nên xử lý thế nào đây?” Anh nhìn xuống cái bụng hơi phình ra của mình.
Cô bĩu môi vẻ không quan tâm. “Bụng của anh chứ không phải của em.”
Trình Vương vuốt ve má của Cố Tiểu Khả rồi nheo mắt lại gian manh. “Em phải chịu trách nhiệm với con của chúng ta.”
Bốn từ ‘con của chúng ta’ thốt lên, căn phòng lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chua-tung-co-y-dinh-ngung-thich-anh/1733974/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.