Nằm trên giường nghe tiếng đồng hồ tích tắc qua từng giây từng phút. Cố Tiểu Khả mở tròn đôi mắt nhìn trần nhà, cứ nhắm lại mở, mở xong lại nhắm.
“Aaaaaa!” Cô ngồi bật dậy lần thứ sáu trong đêm, mắt chớp chớp rồi dùng hai tay vỗ vỗ vào má mình muốn tỉnh ngộ. “Cố Tiểu Khả, tại sao mày có thể mất ngủ vì một nụ hôn chứ! Chỉ là hôn nhau thôi mà, sau này ai cũng phải hôn nhau hết!” Cô tự nói đạo lý với chính mình, tay khua khoắng giữa không trung rồi tự tỏ ra nghĩa hiệp. “Đúng đúng, ai cũng hôn mà thôi, Á ệ cũng hôn, mình cũng hôn, có gì đâu chứ!”
Lại là tiếng đồng hồ tích tắc qua từng giây và tiếng côn trùng đêm bên ngoài kêu rả rích, Cố Tiểu Khả lại nằm phịch xuống giường như một cỗ máy, cô nhắm mắt lại không động đậy.
Vẫn là Cố Tiểu Khả của năm phút sau…
“Aaaaa, rốt cuộc tại sao mình lại không ngủ được!” Cô đấm nhẹ tay xuống giường, giọng nói có chút ấm ức. Đúng là một nụ hôn thôi, ai mà chả hôn cơ chứ, nhưng chính xác là cô hôn Trình Vương…
Bất giác cô đưa tay lên che mặt mình lại, cảm thấy mặt mình rất nóng, lấy chiếc gương ở tủ đầu giường ra mới biết mặt mình đỏ như gấc chín rồi!
“Trình Vương, anh vậy mà dám hôn em, thật to gan quá.” Cô lẩm bẩm với mình trong gương, đôi mắt hơi nheo lại, giọng nói như bà cụ non không hài lòng chuyện gì đó.
Thế rồi sau khi độc thoại với bản thân, cô lại cất gương đi rồi nằm xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chua-tung-co-y-dinh-ngung-thich-anh/162630/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.