Suốt một đường đi Anna đều nghiêng đầu qua cửa kính nhìn ra cảnh vật bên ngoài không nhìn Thiệu Huy lấy một cái. Lòng cậu khó chịu nhưng cũng không thể hiện ra, vẫn cố treo trên miệng nụ cười, biết đâu sau khi lên đồi tâm trạng Anna sẽ tốt hơn.
Hoàng Thiệu Huy chạy lên đỉnh đồi, mở cửa xe cho Anna xuống, gió cuồng cuộn ùa vào người, Anna ngẩng mặt lên trời hít một hơi thật sâu. Thiệu Huy cởi áo ngoài khoác lên vai cô:
“Em đừng để cảm lạnh.”
Anna phóng tầm mắt ra xa, đúng như cậu nói, ở đây có thể nhìn thấy biển:
"Anh có nghe thấy sóng biển không?”
Thiệu Huy gật đầu, cậu đã hiểu vì sao một nơi phù hợp để làm du lịch thế này nhưng Vĩ Phong vẫn nhất quyết không triển khai. Từ ngọn cỏ nhành cây
đây đều vô cùng nguyên sơ, cả bãi biển chưa có nhiều dấu chân người kia nữa, thay vì biến nó thành một địa điểm thương mại thì cứ giữ nó như này vẫn hay hơn.
Anna cảm nhận được gió từ biển thổi qua mặt mình có chút bỏng rát, cô nghiêng đầu nhìn Thiệu Huy nói:
“Anh có thể cảm nhận được vị mặn của gió không?”
Thiệu Huy ngẩng ra, tóc cô tung bay trong chiều gió lộng, gương mặt không vướng chút muộn phiền nào của cô này, cậu đã rất lâu rồi không thấy được.
“Có”
“Nó không mặn bằng nước mắt em đã rơi vì anh.”
Đây là lần đầu tiên Anna thừa nhận mình đã khóc, đã yếu đuối rơi lệ vì Thiệu Huy. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn giữ cho mình hình tưởng mạnh mẽ dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635601/chuong-280.html