“Phu nhân, tôi đã say nhuyễn ức gà và bột yến mạch, cô xem như này đã được chưa?” - DÌ Ba đưa một bát hỗn hợp dinh dưỡng chuẩn bị cho Khả Vĩ cho cô xem.
Khả Hân đưa Khả Vĩ cho Lâm Vĩ Phong bế, con bé có vẻ không đồng tình, mặt mếu máu một chút nhưng vẫn để anh bế. Cô lấy một ít trong bát tự mình nếm thử, gật gù khen: “Con còn đang lo con bé không chịu ăn nhưng mà như này chắc chắc Khả Vĩ sẽ thích lắm” “Nghe phu nhân nói vậy là tôi mừng lắm rồi, tôi đã căn dặn bên cung ứng sáng sớm mỗi ngày đều thực phẩm dinh dưỡng tươi sống đến biệt thự chúng ta, không thể để cô chủ nhỏ dùng đồ đông lạnh.” Quản gia Thuận cũng lấy ra vài giấy tờ đưa cho Lâm Vĩ Phong xem: “Đây là bản thiết kế cải tạo nhà an toàn dành cho gia đình có trẻ em, nếu nhị thiếu gia duyệt thì ngày mai họ đến thi công ngay. Tôi có đưa cho đại thiếu gia xem qua rồi, cậu ấy nói chuyện gì cần thiết cho cô chủ nhỏ thì đều làm hết.” “Cải tạo nhà? - Khả Hân ngẩn ra, cô thấy những thử dành cho mẹ con cô đã nhiều lắm rồi. Lâm Vĩ Phong gật đầu, vừa đung đưa Khả Vĩ qua lại vừa nói: “Nhà chúng ta nhiều cầu thang, chẳng mấy tháng nữa cô bé sẽ chạy chơi khắp nhà, phải lắp lưới với thêm thiết bị bảo vệ nữa.” “Không chỉ vậy, vật thủy tinh, vật nhọn, các đồ vật có cạnh sắc bén trong nhà đều phải cất đi hết. Đáng lẽ đã làm sáng nay rồi nhưng sợ ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người.” - Quản gia Thuận tiếp lời. Khả Hân biết mọi người đều đã quyết tâm sửa sang lại mọi thứ nên cô không cản nữa, đi đến véo nhẹ mũi Khả Vĩ: “Con xem cả nhà, ai ai cũng cưng chiều con hết mực.” “Không chỉ cưng chiều con, mà còn có em nữa" - Vĩ Phong dịu dàng nói. Khả Vĩ đúng là ăn được ngủ được, sau khi Khả Hân cho con bé ăn xong, uống thêm nửa ly sữa thì liền buồn ngủ. Lâm Vĩ Phong bế con bé lên lại phòng đặt vào trong nôi, anh quay sang nói với Khả Hân: “Em xuống ăn thêm đi, lúc này chỉ lo đút cho con bé, em đã ăn được gì đâu.” “Lát em ăn sau, em ở đây canh con, sợ con giật mình dậy không thấy em lại khóc.” Lâm Vĩ Phong vươn tay vuốt ve mái tóc cô, Khả Hân trong trí nhớ của anh chính là một cô gái có chút nghịch ngợm, vô tư, thích nói mấy lời chọc người ta tức giận. Khả Hân của bây giờ điềm đạm, chu đáo ra dáng một người phụ nữ, một người mẹ, anh biết dù Khả Hân thay đổi ra sao anh trước sao vẫn chỉ yêu một mình cô. “Vậy em cứ ở đây với con, anh xuống mang thức ăn lên cho em.” “Lấy nhiều một chút, lâu rồi em mới ăn lại món dì Ba nấu.” - Khả Hân nói xong tự thấy hơi xấu hổ, mình đã làm mê rồi còn “ham ăn” như vậy. Lâm Vĩ Phong vươn tay ra ôm cô vào lòng, khoảng thời gian xa anh có lẽ đến một bữa ăn theo ý mình thích Khả Hân cũng không có được. “Anh nhất định sẽ bù đắp từng chuyện một cho em, cả khoảng thời gian chúng ta đã đánh mất.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]