“Có người mẹ một con nào còn xấu hổ như em chứ.” - Anh bật cười nói. Không thấy Khả Hân phản ứng, Vĩ Phong choàng hai tay từ phía sau ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Cảm ơn em, cảm ơn em đã sinh cho anh một cô con gái đáng yêu như vậy. Cảm ơn em sau tất cả vẫn chưa từng từ bỏ anh.”
Khả Hân lúc này mới ngẩng đầu lên, VỖ VỖ lên cánh tay anh: “Chúng ta là người một nhà, anh đừng nói những lời khách sáo đó.” “Bởi vì ngoài nói ra, anh không biết phải thể hiện gì nữa.” Khả Hân mỉm cười lắc đầu: “Anh ôm em thế này đã đủ rồi.” Lâm Vĩ Phong giúp Khả Hân chà lưng thêm một chút nữa thì bế cô ra khỏi phòng tắm, Khả Hân rút sâu vào lòng anh không muốn để anh thấy đôi gò má ửng đỏ như quả cà chua của mình. Hai người sợ làm con gái thức giấc nên không mở máy sấy tóc, Vĩ Phong đích thân lau tóc cho cô. “Những ngày bình yên thế này chính là điều em thích nhất” Mặc dù là lần đầu Vĩ Phong làm việc này nhưng anh vẫn rất cẩn thận, không dám lau quá mạnh làm cô đau. “Những ngày thế này sẽ kéo dài mãi, anh hứa với em.” Sau khi tóc của Khả Hân khô thì hai người cũng chuẩn bị đi ngủ, mấy ngày vừa qua quả là vất vả quá nhiều. Khả Hân đi đến bên nội khẽ hôn lên trán Khả Vĩ. Anh cũng làm theo cô, hai người nhìn con gái rồi lại nhìn nhau, bởi vì biết kết quả sẽ tốt đẹp thế này nên dù gian khổ ra sao cũng chưa từng ngừng cố gắng. Hôm qua quả là một ngày dài đối với tất cả mọi người, mặt trời đã lên cao nhưng vẫn ai chưa tỉnh giấc. Duy chỉ có Lâm Vĩ Thành là không ngủ được, anh dậy rất sớm, dặn dò dì Ba chuẩn bị các món yêu thích của Vĩ Phong và Khả Hân, cũng không ai đánh thức những người khác dậy. Vĩ Thành mỗi khi nghĩ đến cuộc trò chuyện với Dương Trạch là lại thấy như có cái gai mắc ở lồng ngực, anh xoa xoa ngực, cảm thấy vô cùng khó chịu. “Anh không khỏe sao?” - Bạch Mai đi từ sau đến hỏi. “Không có gì” - Anh vội lắc đầu - “Em dậy sớm thế, cứ ngủ thêm đi.” “Buổi chiều em có ca phẫu thuật, tranh thủ dậy nói với mọi người vài câu thôi.” “Vậy để lát anh đưa em đến bệnh viện.” - Vĩ Thành tranh thủ bắt lấy cơ hội. Bạch Mai lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, Vĩ Phong và Khả Hân vừa trở về, anh nên giành thời gian ở nhà. Lời từ chối này của Bạch Mai thật sự không cho Vĩ Thành bất cứ lý do phản bác nào, lần này anh không từ bỏ dễ dàng vậy nữa. “Vĩ Phong đúng là rất quan trọng với anh nhưng em cũng vậy.” Bạch Mai chớp mắt mấy cái, không ngờ Vĩ Thành lại thẳng thắn như vậy, trước đây anh đâu phải người biết nói những lời này. “Em đi xem Anna đã dậy chưa, cô ấy ngủ không được quen lắm.” “Không cần đầu, xuống lầu ăn sáng thôi, Anna tự có Thiệu Huy lo” - Vĩ Thành vừa nói vừa đưa tay nắm tay Bạch Mai dẫn xuống cầu thang. Đúng như Lâm Vĩ Thành nói, Anna vừa mở cửa phòng ra đã thấy Thiệu Huy đứng ngay trước cửa. “Anh ngủ không được, chắc em cũng ngủ không quen” Anna gật đầu khẽ liếc qua ly trà hoa cúc trên tủ đầu giường nói: “Cảm ơn anh về ly trà.” “Em đừng khách sáo, nơi này có nhiều thứ lạ với em nhưng anh thì không lạ với em, nên có gì em cứ nói anh.” “Anh có thể để tôi quay về Canada, tôi đã thấy tốt lắm rồi.” - Anna vẫn không thay đổi suy nghĩ nơi này không dành cho cô. Hoàng Thiệu Huy biết Anna vẫn giận mình, cậu chỉ đành lựa lời dỗ dành cô: “Anh không có ý sẽ giam lỏng em, đợi cho chuyện này lắng xuống, em muốn đi đâu cũng được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]