Chương trước
Chương sau
“Không chỉ phía David, vì bữa tiệc này mời hầu hết những nhân vật máu mặt của thành phố, từ chính trường, thương trường cho đến giới giải trí, vậy nên bất kỳ ai đến đây cũng đều chuẩn bị nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn cho chính mình” - Thiệu Huy khẽ thở dài - “Vậy nên bữa tiệc đó nhìn thì có vẻ không ai chú ý ai nhưng bất kỳ ai cũng đang được quan sát bởi hàng trăm cặp mắt”

“Báo Với Dương Trạch chưa?”
Hoàng Thiệu Huy gật đầu, cậu và Vĩ Phong sang đây chưa lâu tuy có thể tìm được một số người trung thành nhưng số lượng vẫn quá ít. Để chắc chắn hơn cần phải kết hợp với cả phía Dương Trạch và Lâm Vĩ Thành.
“Tôi cũng vừa nói chuyện với anh Vĩ Thành, chuyên cơ ngày mai sẽ đến, chỉ cần đưa được người ra ngoài, chúng ta lập tức rời khỏi Canada.”
“Vậy thì tốt rồi." - Giọng nói của Thiệu Huy đột nhiên nhỏ đi, có lẽ nghĩ đến chuyện rời khỏi đây cậu không nỡ.
“Vĩ Phong, cậu nghĩ tôi có nên từ bỏ không?”
Lâm Vĩ Phong im lặng một lúc mới lên tiếng:
"Cậu muốn làm gì cứ làm cái đấy, đừng như tôi, suy nghĩ quá nhiều cuối cùng mỗi một chuyện làm ra điều khiến bản thân hối hận:
“Vậy... kế hoạch có lẽ tôi cần sửa thêm vài chỗ” - Thiệu Huy mỉm cười nói, trong lòng dường như vừa đưa ra quyết định.
Khả Hân nhìn thấy David chiều theo Khả Vĩ để đặt con bé lên vai chơi đùa đã hơn nửa tiếng rồi, vội vàng đi đến nói:
“Anh mau để Khả Vĩ xuống đi, chơi nãy giờ cũng mệt rồi.”
“Không sao đâu, tôi thích bể Anju như này” - David ngẩng đầu lên nói với Anju ở vẫn còn đang rất thích thú chưa muốn xuống - “Con ôm cổ papa chặt nhé, máy bay tiếp tục cất cánh đây.”
Khả Hân nhìn David và Khả Vĩ lại nghĩ đến hình của Vĩ Phong và con bé sau này, chắc chắn còn hạnh phúc và ấm áp. Gần đây Khả Hân không còn bài xích chuyện David và Khả Vĩ thân thiết nữa, dù sao David yêu thương con bé là thật lòng.
Khả Vĩ chơi thêm một lúc bắt đầu buồn ngủ, David bế bé con vào phòng cẩn thận đắp chăn cho con bé. Trước khi rời đi còn lưu luyến hồn con bé một cái, bước đến cửa phòng vẫn ngoái đầu lại nhìn.
“Anh sao vậy?” - Khả Hân hỏi - “Đâu phải ngày mai không gặp con bé nữa.”
David cười khổ đáp:
“Có lẽ sớm thôi phải nói lời tạm biệt rồi.”
Khả Hân nghe được câu này của David trong lòng vui như hoa nở, mấy ngày vừa qua David có nhiều lần gợi ý nhưng cô không dám tin. Bây giờ chính miệng anh ta nói như vậy chính là ngầm thừa nhận sẽ buông tay mẹ con cô.
Kim đồng hồ sắp chạy đến số mười hai, đã nửa đêm rồi mà Anna vẫn chưa. David vốn dĩ muốn đợi Anna về nhưng chẳng hiểu sao lại cứ đến trước cửa phòng Khả Hân và Anju nhìn
mãi.
Có lẽ anh ta vẫn không nỡ nói lời từ biệt, cuộc sống hiện tại như một giấc mộng đẹp, đầu có mấy người đủ can đảm đánh thức mình. Tiếng bước chân ở dưới sảnh vang lên, David biết Anna đã về, xem ra đây cũng là tiếng chuông báo thức để anh tỉnh mộng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.