Chương trước
Chương sau
Anna nắm lấy bàn tay của Thiệu Huy, suýt xoa nói:

“Tay anh lạnh quá, em đã nói anh nhiều lần là phải đeo găng tay khi ra ngoài mà."
Hoàng Thiệu Huy gật đầu mỉm cười, kể từ sau khi chia tay đây là lần đầu tiên Anna dịu dàng quan tâm cậu như vậy.
“Anh đã quen có em bên cạnh nhắc nhở anh rồi.”
“Vậy thì sau này anh phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt. Em không phải người bị lụy trong tình yêu, em cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.”
“Anna... ý của em là..” - Thiệu Huy không thốt ra được một câu hoàn chỉnh, tay của anh vẫn còn đang cảm nhận được hơi ấm từ cô tại sao từ lời cô nói lại nghe lạnh lẽo đến vậy.
Anna từ từ rút tay lại, cô sẽ không rời Canada, Thiệu Huy rồi cũng đến ngày rời khỏi đây.
“Khúc mắc anh nói hẳn là chuyện em cho rằng anh đã đâm David. Thật ra em biết anh không làm, em biết David tự đâm mình. Nhưng em vẫn chọn làm điều khiến anh tổn thương, Thiệu Huy, liệu chúng ta có thể tiếp tục sao?”
Anna vừa nói dứt câu thì bước qua Thiệu Huy đi thẳng đến chỗ xe của David mở cửa bước vào. David cũng vội vàng bước theo, anh ta khẽ quay đầu lại nhìn Thiệu Huy vẫn còn thần thờ đứng đó, lắc đầu thở dài, tình yêu đều là liều thuốc độc.
“Giúp tôi nhắn với Lâm Vĩ Phong, tôi muốn gặp anh ta” - David nói xong thì cũng bước vào xe.
Dòng người cứ lướt qua Hoàng Thiệu Huy, cậu vẫn đứng yên đó giống như một cành cây khô giữa trời đông giá rét. Cậu không muốn tin vào những điều mình vừa nghe nhưng cậu biết nó đều là thật vì cảm giác vỡ vụn của trái tim bên trong lồng ngực. Không phải vì David, không vì bất kỳ yếu tố nào khác tác động, chỉ là vì cô thật sự muốn rời bỏ cậu.
David ra hiệu cho tài xế khởi động xe, Anna vẫn không nhìn lại một lần. David biết trong lòng cô cũng đau đớn chỉ là không ngờ cô có thể tỏ ra tàn nhẫn đến như vậy.
“Quyết định của cô khiến tôi thật sự kinh ngạc.”
“Anh hài lòng chưa?” - Anna nghiến răng nói.
“Tôi để cô tự quyết định mà tôi đâu có bắt ép cô." - David vẫn bày ra vẻ mặt vô tội nhưng trong chuyện này David thật sự đã luôn trao quyền chủ động vào tay của Anna.
“Để Khả Hân và Anju rời khỏi đây đi, một khi gia đình Khả Hân đoàn tụ rồi, họ và cả Thiệu Huy cũng sẽ không còn ở đây nữa. Đây là điều tốt cho cả tôi và anh.”
David day day thái dương, bật cười nói:
“Cô đừng có đọc suy nghĩ của tôi nữa.”
Sau khi về biệt thự việc đầu tiên David làm tất nhiên phải đi gặp Andrew. Andrew có vẻ không muốn nói chuyện lúc này, David giúp ông cắt một điếu xì gà, anh nhìn lên bàn thấy ông đã lấy sợi dây chuyền kia xuống.
David không rõ cuộc nói chuyện của Khả Hân và Andrew nhưng có vẻ có liên quan đến người phụ nữ ở trong lòng Andrew bấy lâu nay. Từ sau khi lấy sợi dây chuyền này từ chỗ Khả Hân, ông luôn đặt nó ở chỗ cao nhất trên kệ gỗ, giống như đó là vật ông trân quý nhất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.