“Anna, có cần đến bệnh viện không?” - Khả Hân lại lên tiếng, cô không mong David xảy ra chuyện gì lúc này, nếu không chuyện đoàn tụ gia đình cô ngày càng xa vời.
Anna đưa David vào thẳng phòng mình, bên trong có đầy đủ các thiết bị y tế hơn. Sau đó cô quay ra dặn dò Khả Hân:
2
“Cô về phòng chăm Anju đi, cứ tỏ ra bình thường, trước sau gì Andrew cũng biết David bị thương nhưng biết càng trễ càng tốt.”
Khả Hân gật đầu hiểu ý của Anna.
Trong suốt quá trình lấy con dao ra Anna vô cùng chuyên tâm, cô không nói một lời nào, thở mạnh cũng không dám. David ngược lại dù rất đau nhưng trong lại thư giãn hơn cô nhiều.
“Cũng may là không sâu lắm” - Anna thở phào.
Cô đặt con dao lên khay, nheo mắt nhìn nó vài giây rồi nhìn vào mắt của David:
“Anh khống chế lực rất tốt, cũng biết đâm chỗ nào không nguy hiểm”
Con dao đó là dao quân đội ở đây, Thiệu Huy không phải người sưu tập những thứ đồ này, càng không mang theo nó bên mình.
David không hề lúng túng khi bị vạch trần, còn cười nói:
“Đâu phải khi nhìn kỹ con dao này cô mới biết là tôi làm, cô đã biết ngay từ đầu rồi.”
Anna không đáp, cô tiếp tục khâu vết thương lại cho David.
“Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà tôi đã phải khâu trên người anh không biết bao nhiêu đường”
“Vậy mà cô với Khả Hân suốt ngày nhìn tôi như kẻ xấu, có kẻ xấu nào thảm vậy không?” - David thở dài, vết thương trên đầu bị Andrew ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635554/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.