Tiến Trung vội vàng chạy vào cửa hàng tiện lợi tìm Khả Hân, cậu nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của cô đâu. Tiến Trung chạy đến hỏi thu ngân, giọng nói vô cùng gấp gáp:
“Vừa có một cô gái mặc áo trắng bước vào đây, cô ấy đi đâu rồi?”
“Cô ấy hỏi cửa sau ở đâu và rời đi rồi.” – Thu ngân thành thật đáp.
Tiến Trung ôm đầu, lần này cậu xong thật rồi, để lạc mất phu nhân, sao cậu dám trở về đây.
Lâm Vĩ Phong sau khi nhận được tin vô cùng tức giận, ngay lập tức huy động tất cả nhân lực đi tìm kiếm Khả Hân.
“Thiếu gia, phu nhân không mang theo tiền và điện thoại, cô ấy không thể đi xa được. Chúng ta sẽ sớm tìm được phu nhân thôi.” – Quản gia Thuận lên tiếng trấn an anh.
“Dù có tiền hay không, nếu đã muốn chạy, Khả Hân sẽ đi được rất xa.” – Lâm Vĩ Phong gằn giọng.
Lâm Vĩ Phong hiểu tính cách của Khả Hân, cô có thể nhẫn nhịn hơn người khác rất nhiều nhưng một khi đã cương quyết thì cũng không ai lay chuyển được.
“Không được, tôi phải đích thân đi tìm.”
Anh nói dứt câu thì đi thẳng ra sân lái chiếc xe Ferrari lao vút đi. Anh sợ Khả Hân thấy anh sẽ không chịu quay về nên để người khác đi tìm kiếm nhưng ngồi nhà chờ đợi đối với anh quá dày vò.
“Chúng ta phải làm gì đây, phu nhân sao có thể tha thứ cho chúng ta.” – Dì Ba vừa nói vừa lau nước mắt, từ khi bước vào căn nhà này dường như Khả Hân chưa thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635487/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.