Khả Hân đứng ở trên lầu bị tiếng đập bàn của anh dọa sợ, cô bước đến đặt tay lên nắm cửa của phòng điều trị, do dự một lúc vẫn bỏ xuống. Việc cô vào trong đó kể mọi chuyện với Vĩ Thành chưa chắc là một ý kiến hay. Nếu anh xúc động muốn xông ra ngoài, Lâm Dương Minh kia không biết sẽ dở trò gì nữa.
Lâm Vĩ Phong quan tâm nhất chính là an toàn của Vĩ Thành, giữ cho Vĩ Thành không sao mới là việc nên làm nhất.
“Vì sao tao không dám? Di chúc đã nêu rõ, mày cả đời này cũng không được động vào chuyện làm ăn của Lâm thị. Lâm Vĩ Thành giờ đã là kẻ tàn phế, tao chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận.”
Lâm Vĩ Phong thật sự muốn đi đến xé rách cái miệng của ông ta ra, để xem ông ta còn nói những lời này nữa được không.
“Lâm thị là của anh trai tôi, Lâm Vĩ Thành chính là chủ tịch duy nhất của nó.”
“Nhưng giờ nó đã là một tên tàn phế… A… nóng… nóng!”
Lâm Vĩ Phong không để Lâm Dương Minh nói hết câu dứt khoát nhấc ấm trà lên ném về phía ông ta. Ông ta châm chọc anh, anh coi như chó sủa bên tai nhưng nếu có người dám mắng anh trai anh thì chính là tự tìm đường chết.
Lâm Dương Minh vô cùng từng giận, mặt ông ta dường như đã bị bỏng một mảng lớn, nóng rát vô cùng. Ông ta cũng không kiêng dè gì nữa, nói hết thông tin mình vừa biết:
“Mày đừng hòng che giấu tao, tao biết là nó không qua khỏi rồi. Cách đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635473/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.