Lâm Vĩ Phong ở trong bệnh viện hai ngày hai đêm, đừng nói là cơm, nước cũng không muốn uống. Bác sĩ Kiên khuyên can mấy lần Lâm Vĩ Phong liền lấy túi dinh dưỡng dành cho bệnh nhân không thể ăn được cứ thế cho hết vào miệng.
Khả Hân canh giữ ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cô không như trước mà lẻn đi vào hành lang nữa. Cô biết mình không giúp được gì, quan trọng là cô không muốn chướng mắt Lâm Vĩ Phong, có lẽ giờ anh thấy ai cũng là chướng mắt.
Dì Ba mang theo cơm tối đi vào hành lang kết quả chưa đầy năm phút đã ảm đạm đi ra, thức ăn còn nguyên trong lồng giữ nhiệt chưa mở ra.
“Dì Ba, Vĩ Phong vẫn không chịu ăn sao?”
Khả Hân lòng nóng như lửa đốt, cô sợ Lâm Vĩ Thành chưa gục thì Lâm Vĩ Phong đã gục trước rồi. Lâm Vĩ Phong ăn uống có yêu cầu nhất định bây giờ lại cứ nuốt dịch dinh dưỡng đó, khác nào tự hành hạ bản thân.
“Phu nhân, cô… cô coi bây giờ nên làm gì… hai vị thiếu gia mà có chuyện thì cả cái nhà này cũng sụp đổ mất.” - Dì Ba nghẹn ngào nói.
“Để con mang thức ăn vào đi, con sẽ cố thuyết phục Vĩ Phong ăn một chút.” - Khả Hân nhận lấy lồng giữ nhiệt trong tay dì Ba.
“Phu nhân, cô đừng đi vào, nhị thiếu gia còn… còn giận cô.” - Dì Ba cũng như quản gia lo lắng cho Khả Hân.
Ngay lúc này, Lê Thời dẫn theo Lý Tuyết Dung đi đến, Lê Thời cũng không khóa cô ta lại. Lê Thời cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635440/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.