Lúc Khả Hân lần nữa mở mắt ra thì đã là sáng sớm hôm sau rồi, cô vội vàng bật dậy, không ngờ mình đã ngủ quên mất. Nhưng vấn đề là cô không phải đang nằm ở sofa mà là nằm trên giường lớn êm ái, còn được đắp một tấm chăn mỏng.
“Trời ạ… sao mình lại ngủ quên chứ…” - Khả Hân vỗ vỗ trán, nhìn quanh khắp phòng tìm kiếm bóng dáng của Lâm Vĩ Phong.
Cô không cần nghĩ cũng biết là anh mang cô từ sofa lên giường ngủ. Khả Hân nhìn xuống quần áo mình chỉnh tề, không giống bị ai động qua, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Khoan đã…” - Khả Hân hơi run run sờ lại dây áo trong, quần áo bên ngoài thì chỉnh tề nhưng áo trong đã bị người ta nới lỏng ra rồi.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, vội vàng đem dây áo kéo cho chặt vào, cô không dám tưởng tượng đêm qua mình ngủ say như vậy đã bị anh sàm sỡ như thế nào nữa. Khả Hân ôm mặt gục xuống giường, rõ ràng là biết một khi nhắm mắt lại ngủ sẽ như cá nằm trên thớt vậy mà vẫn không thể nào kiên trì tới sáng được.
Tiếng nước từ vòi sen trong phòng tắm tí tách vang lên, giống như câu trả lời cho Khả Hân là Lâm Vĩ Phong đang ở đâu. Cô đang định bước xuống giường thì anh cũng từ trong nhà tắm bước ra.
Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, anh vẫn tùy ý như ở nhà, tắm xong thì chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm rồi ra ngoài. Đường nét cường tráng của anh hiện ta vô cùng rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635398/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.