“Chúng ta qua xem đi.” - Lâm Vĩ Phong lên tiếng trước. “Tôi lo lắng em ấy không chịu nhận sự giúp đỡ của chúng ta, Kim Chi vẫn luôn quật cường như thế.” - Khả Hân vươn tay lau nước mắt. “Nghĩ nhiều vậy làm gì?” Lâm Vĩ Phong dứt khoát quay đầu xe, chiếc xe ngay lập tức dừng trước mặt Đỗ Kim Chi. Không đợi Kim Chi kịp phản ứng lại, Lâm Vĩ Phong đã bước ra ngoài bế Kim Chi lên ném vào trong ghế phụ cạnh Khả Hân. “Chuyện này… ” - Kim Chi kinh ngạc không thốt nên lời. “Câm miệng! Ngồi yên là được.” - Lâm Vĩ Phong quay trở lại ghế lái, đạp ga phóng thẳng về biệt thự nhà họ Lâm.
Kim Chi thật sự bị Lâm Vĩ Phong dọa cho một trận, cô chỉ dám ngậm chặt miệng ngồi cạnh bên Khả Hân. Mặc dù xe chỉ có hai ghế nhưng may là Khả Hân và Kim Chi đều thân hình nhỏ nhắn có thể chen chúc nhau được. Kim Chi vừa định nói gì đó với Khả Hân, Khả Hân liền làm động tác ‘suỵt’, thời khắc này không nên chọc giận tới Vĩ Phong. Khả Hân mặc dù cũng hơi bất ngờ với cách làm của anh nhưng trong lòng cũng thầm thở phào, dùng cách này thì Kim Chi không thể từ chối sự giúp đỡ của hai người được. Kim Chi sợ máu từ chân mình sẽ rơi xuống làm dơ xe nên từ khi lên xe vẫn luôn dùng tay ấn chặt miệng vết thương. Lâm Vĩ Phong sớm đã nhìn thấy động tác này, anh không thèm liếc qua chỉ lãnh đạm nói: “Một chiếc xe không đáng giá tới vậy.” Kim Chi cúi mặt, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, đây là lần đầu có người khác giới đối với cô quan tâm như vậy. Nhưng Kim Chi chỉ là cảm động mà thôi, cô tuyệt đối không mơ tưởng tới bạn trai của Khả Hân. Khả Hân với Vĩ Phong mới xứng đôi với nhau, nếu không vì Khả Hân chưa chắc anh đã nhìn tới Kim Chi. “Anh Vĩ Phong, cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ, anh cho tôi xuống ở ngã tư phía trước là được rồi.” - Kim Chi nhỏ giọng nói. “Kim Chi, cùng chị về nhà một đêm đi. Bây giờ em bị thương về Viện sẽ làm mọi người lo lắng. Em ở chỗ chị không sao đâu, chị thay em che giấu với viện trưởng.” - Khả Hân nắm lấy tay Kim Chi không cho cô xuống xe. Lâm Vĩ Phong vẫn không nói lời nào, thật ra anh chính là kiểu người rất ít khi lên tiếng. Gần đây ở bên Khả Hân anh mới có thể nói nhiều như vậy, đối với người lạ, dù là nam hay nữ Vĩ Phong vẫn duy trì trạng thái trầm mặc. Di động của Vĩ Phong đổ chuông, Khả Hân cẩn thận đưa điện thoại qua cho anh.
“Mở Bluetooth.” - Lâm Vĩ Phong nói. Khả Hân vội tìm tai nghe đặt vào trong lỗ tai của anh, mặc dù chưa từng làm bao giờ nhưng cô cũng rất thành thục. Lâm Vĩ Phong đang trò chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha, Khả Hân nghe không hiểu một chữ. Cô không biết anh đang nói chuyện gì chỉ là lúc thì trầm giọng lúc lại cao giọng sau đó thì cau mày rồi cuối cùng là ném tai nghe qua một bên. Hai người thấy hành động này của anh xong đều căng thẳng, thở mạnh cũng không dám. “Nghe hiểu được tiếng Tây Ban Nha?” - Lâm Vĩ Phong đột nhiên hỏi. Khả Hân cho rằng anh hỏi chính là mình, liền vội vàng lắc đầu. “... Có biết.” - Do dự một chút Kim Chi mới gật đầu. Đỗ Kim Chi thật sự ngưỡng mộ Lâm Vĩ Phong, anh có thể nhìn qua một chút liền phát hiện ra Kim Chi nghe hiểu nội dung cuộc trò chuyện khi nãy của anh. Tiếp đó, Lâm Vĩ Phong và Kim Chi dùng tiếng Tây Ban Nha giao tiếp với nhau, Kim Chi cũng trả lời rất lưu loát, hoàn toàn có thể theo kịp lời nói của anh. Khả Hân trước sau im lặng, không lên tiếng, hoàn toàn trở thành một người trong suốt. Cô không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì nhưng mà giống như cuộc trò chuyện đó rất vui vẻ vậy. Bỗng dưng cô cảm thấy mình giống như một người dư thừa ở đây. Trong đầu Khả Hân đột nhiên có một suy nghĩ, nếu Lâm Vĩ Phong thành đôi với Kim Chi cũng rất tốt. Tuy thân phận Kim Chi không thể so sánh với chị Mỹ Ân nhưng Kim Chi có một trái tim kiên cường còn là người rất lanh lợi. Khả Hân nghiêng đầu nhìn anh rồi lại nhìn Kim Chi, cũng đẹp đôi lắm, đẹp đến khiến cô đau lòng. Sau khi đến biệt thự nhà họ Lâm, quản gia và cả bác sĩ Duy Thanh đều đứng đợi sẵn. Lâm Vĩ Phong đỗ xe trước sân xong thì đi thẳng vào phòng khách, hoàn toàn không để ý đến Khả Hân và Kim Chi. Khả Hân đỡ lấy Kim Chi đang khập khiễng bước từng bước vào phòng khách. Bác sĩ Duy Thanh nhanh chóng xử lý vết thương cho Kim Chi, Khả Hân cũng vào bếp lấy ra hai bát canh nóng. “Kim Chi, khi nãy Vĩ Phong nói gì qua điện thoại vậy? Chị thấy hình như không được suôn sẻ lắm.” - Khả Hân vẫn không nhịn được hỏi một chút. Kim Chi cười cười nói: “Chị xem chị quan tâm người ta chưa kìa, vậy mà cứ luôn miệng nói người ta không phải bạn trai chị.” Gương mặt Khả Hân cũng trở nên ảm đạm, cô dùng hết can đảm bình tĩnh nói với Kim Chi:
“Một tháng trước, chị đã kết hôn rồi.” “Cái gì? Chị cùng Lâm Vĩ Phong kết hôn rồi? Tốc độ gì mà nhanh hơn tàu vũ trụ nữa vậy?” - Kim Chi vô cùng kinh ngạc. “Không phải… không phải cùng Lâm Vĩ Phong mà là cùng Lâm Vĩ Thành, anh trai của Vĩ Phong.” - Khả Hân siết chặt hai tay - “Lâm Vĩ Thành là người gặp phải tai nạn bị lửa thiêu hủy dung ở trên tin tức hay nhắc đến, chị nghĩ là em có xem qua rồi.” “Cái gì? Lâm Vĩ Phong là em trai Lâm Vĩ Thành? Không đúng, sao chị có thể gả cho Lâm Vĩ Thành được chứ? Em nghe báo chí viết là anh ta hầu như không thể tự mình làm cái gì được nữa, có thể coi như người tàn phế luôn rồi, chị… chị còn trẻ như này… ” - Kim Chi càng lúc càng không dám tin vào tai mình. Kim Chi bất ngờ Vĩ Phong và Vĩ Thành là anh em một thì càng bất ngờ quan hệ của Vĩ Phong và Khả Hân hơn. Bọn họ không phải người yêu mà là chị dâu em chồng, sao Kim Chi thấy không hợp lý chút nào vậy. Khả Hân cũng không biết nói tiếp với Kim Chi như nào, nếu cô nói cô tự nguyện gả cho Vĩ Thành liệu có mấy ai sẽ tin. “Chị bị người nhà họ Đặng bức ép đúng không?” “Cũng là chị tự nguyện, lúc đó ngoài chị ra không ai giúp được chú chị nữa.” - Khả Hân khẽ lắc đầu. “Ngoài chị ra không còn ai cái gì chứ! Ông ta có đến ba cô con gái vậy mà nhất quyết ép chị gả qua đây, rõ ràng là ức hiếp chị không còn nơi nương tựa.” - Kim Chi tức giận nói. Khả Hân cười khổ, không nói gì thêm. Kim Chi thở dài, ôm lấy Khả Hân vỗ về:
“Khả Hân, sao chị ngốc vậy? Chịu ủy khuất như này cũng không đến nói với em và anh Văn Thành. Một mình chịu đứng vất vả lắm đúng không?”
“Thật ra chị gả cho anh Vĩ Thành cũng không thiệt thòi gì, tuy rằng dung mạo anh ấy có chút đáng sợ nhưng là người rất tài giỏi. Sau này em đừng trêu chọc chị và Vĩ Phong nữa, quan hệ của chị và Vĩ Phong không như em tưởng tượng, chị là người phụ nữ của anh trai anh ta.” - Khả Hân xúc động nói.
“Xin lỗi chị, em không biết những chuyện này.”
“Chị không có trách em, chị chỉ hy vọng em đừng nói chuyện này ra ngoài, đừng cho anh Văn Thành biết, nhất là viện trưởng nữa. Chị không muốn mọi người lo lắng cho chị, cũng không muốn ai thương hại.” - Khả Hân ôm lấy Kim Chi.
“Khả Hân, thật ra chị là một người bên ngoài dịu dàng nhưng trong lòng rất mạnh mẽ kiên cường, em bề ngoài nhìn rất cứng rắn nhưng trong lòng không được vững vàng như chị.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]