Dì Ba lắc đầu không muốn nhắc lại chuyện về trận hỏa hoạn đó, dù sao thì chuyện này cũng giống như một vết dao trong lòng người nhà họ Lâm. “Đừng nhắc nữa, dù sao một người bình an cũng là chuyện tốt lắm rồi.” Khả Hân thấy bà nước mắt lưng tròng cũng không đành lòng hỏi tiếp. Cô có thể chắp vá câu chuyện lại chính là trong lúc đó chỉ có cơ hội cứu một người mà thôi, Lâm Vĩ Thành đã chọn nhường nó lại cho em trai của mình. Tình cảm anh em ruột thịt thiêng liêng như thế thật sự đáng để trân trọng. Trong phòng điều trị tối tăm ngập mùi thuốc khử trùng, Lâm Vĩ Thành đang nằm với rất nhiều các thiết bị y tế bên cạnh. Hô hấp của anh vẫn như cũ vô cùng yếu ớt, nếu không phải lồng ngực vẫn đang phập phồng có lẽ người ngoài nhìn vô sẽ tưởng trước mắt là một xác chết. Dương Trạch tiến vào, Lâm Vĩ Thành nhờ bác sĩ Kiên nâng cao giường bên lên để thuận tiện trò chuyện hơn. Thỉnh thoảng Dương Trạch vẫn tới thăm Lâm Vĩ Thành nhưng đều là tranh thủ lúc Lâm Vĩ Phong không có ở đây, có anh ở nhà mà Dương Trạch vác mặt tới thì chính là tự tìm được chết.
“Tại sao lại nghiêm trọng như vậy? Trị liệu không khả quan sao?” “Không có gì, không có gì.” - Lâm Vĩ Thành lắc lắc đầu, cố gắng dùng hết khí lực nói một câu cảm ơn - “Dù sao vẫn cảm ơn cậu cứu Vĩ Phong.” Lâm Vĩ Thành cũng nghe được chuyện Lâm Vì Phong và Dương Trạch gây nhau, hay nói đúng hơn là Lâm Vĩ Phong tự mình không chấp nhận chuyện Dương Trạch đã không cứu anh trai mà lại cứu mình. “Vĩ Phong tính cách trước nay vẫn luôn như vậy, nếu có thể thì cậu hãy thông cảm cho nó. Chẳng qua là nó buồn phiền vì anh chắc chắn trong lòng rất biết ơn chuyện cậu đã cứu nó.” Dương Trạch lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần nói mấy chuyện này đâu, anh mau chóng khỏe lại mới có thể khiến tôi và Vĩ Phong an tâm.” “Sống thêm một ngày cũng không có mấy gì khác. Dương Trạch à, nhìn tôi bây giờ đi, chết mới là chuyện giải thoát.” - Lâm Vĩ Thành lại dừng một chút, thở gấp mấy hơi mới nói tiếp.
“Nếu có một ngày tôi đi thật, cậu nhất định phải thay tôi trông chừng Vĩ Phong. Cùng nó vượt qua giai đoạn khó khăn nhất này.” “Không được. Anh đã đem một nửa sinh mệnh này đổi cho Vĩ Phong rồi, bộ anh định vứt bỏ luôn nửa còn lại sao? Lâm Vĩ Thành, anh thừa biết tình cách em trai mình, nêu anh thật sự chết đi, Vĩ Phong thà giết một trăm người cũng không muốn bỏ sót một người.” - Dương Trạch cau mày. “Các người cứ bức tôi sống không bằng chết là thế nào?” - Lâm Vĩ Thành cười khổ - “Bây giờ đến chết tôi cũng không có quyền sao?” “Đúng đó, anh chỉ có một lựa chọn, cố mà sống tiếp cho tốt.” - Dương Trạch vỗ vỗ bàn tay anh - “Cố chờ thêm một chút, Lâm Vĩ Phong sẽ tìm được người khiến anh có tinh thần muốn sống trở lại.” Một giờ sau, Dương Trạch từ phòng điều trị đi ra. Nếu là người khác Dương Trạch cũng sẽ ủng hộ người đó kết thúc sinh mạng khốn khổ này, suốt ngày chịu nỗi khổ dày vò từ thân xác tới tinh thần, đúng là sống không bằng chết. Nhưng người này là Lâm Vĩ Thành, là anh trai của Lâm Vĩ Phong, anh không chết được. Một khi Vĩ Thành chết, Vĩ Phong sẽ phát điên, người này phát điên, không ai có thể ngăn lại. Dương Trạch đứng trên lầu nhìn xuống thấy Khả Hân vẫn ở phòng khách ôm theo sách về trị bỏng ngủ quên mất. Anh ta thấy cô gái này xinh đẹp nhu mì, ánh mắt sạch sẽ, xem chừng không phải người tâm cơ gì. Sự lựa chọn này của Lâm Vĩ Phong, Dương Trạch thấy đúng là không tệ. Anh ta hy vọng Khả Hân có thể trở thành một ngọn lửa nhỏ, cháy trong lòng của Vĩ Phong, sưởi ấm anh, xoa dịu anh. Dương Trạch cũng không nán lại lâu nhìn qua một cái liền rời khỏi nhà họ Lâm. Sau khi tiễn Dương Trạch ra khỏi cửa, dì Ba mới đi lại đánh thức Khả Hân vẫn ngủ say, bảo cô mau chóng về phòng nghỉ ngơi. Khả Hân dụi dụi mắt, mơ hồ ngồi dậy: “Dương Trạch về rồi sao?” “Vừa đi rồi phu nhân, phu nhân mau lên phòng ngủ đi.” Khả Hân gật đầu, cầm theo cả cuốn sách lên lầu. Ba ngày nữa lại trôi qua, ba ngày sóng yên biển lặng, không có biến cố gì. Khả Hân ngoài mặt không sao nhưng cõi lòng thì không sao bình tĩnh được nữa. Gần một tuần không có lấy một tin tức gì của Lâm Vĩ Phong, cô cũng không muốn ở trước mặt dì Ba và quản gia Thuận thể hiện sự lo lắng của mình.
Khả Hân chỉ có thể mỗi ngày hỏi thăm dì Ba, Lâm Vĩ Thành ăn được có nhiều không, có cơ hội thì hỏi han bác sĩ Kiên một ít cách chăm sóc người bị bỏng. Khả Hân vẫn cố gắng tìm cách vào thăm hỏi Vĩ Thành, bác sĩ Kiên cũng thấy cô đáng thương, muốn nói sự thật với cô. Nhưng nhớ lại lời dặn của Lâm Vĩ Phong chỉ có thể lắc đầu. Hơn nữa Lâm Vĩ Thành đã đủ mệt lòng rồi, một người đàn ông giờ ra nông nổi này càng không muốn thấy thêm ánh mặt thương hại của người khác. Lâm Vĩ Phong rời đi đã tận 8 ngày, 8 ngày Khả Hân đều nghe theo lời căn dặn của anh không rời khỏi nhà lúc nào. Mỗi ngày đi chỉ phụ giúp dì Ba chuyện chăm sóc ăn uống cho Lâm Vĩ Thành. Khả Hân nghĩ kỹ rồi, chỉ cần mình chân thành một ngày nào đó nhà họ Lâm cũng tiếp nhận mình. Trời vừa sập tối hôm nay, biệt thự nhà họ Lâm lại đón tiếp thêm một vị khách, đó là Đặng Mỹ Ân. Cô ta mang theo nhiều món bánh ngọt, nói là đến trò chuyện cùng Khả Hân. Thật ra gần đây ngoài Mỹ Ân ra còn một người nữa vẫn luôn cho người tới thăm dò nhà họ Lâm, chính là Lâm Dương Minh, nhưng những người này đều bị vệ sĩ chặn ở ngoài, không thể tới gần. Đã 8 ngày không có ra bên ngoài nói chuyện với ai khi Khả Hân thấy Mỹ Ân đến thì rất vui vẻ. Mỹ Ân biết rõ Lâm Vĩ Phong không ở nhà nhưng vẫn tới, đây mà là chỗ thông minh của Mỹ Ân. “Khả Hân, ăn nhiều chút, bánh này do chị tự làm hết đó.” “Cảm ơn chị, chị làm nhiều như vậy em ngại quá.” - Khả Hân ăn một miếng bánh, thấy tâm trạng vui hơn nhiều, dù sao được người thân đối xử tốt cũng khiến người ta thấy ấm áp, đặc biệt là người thiếu thốn tình thương như cô.
“Không có gì đây, chỉ có ít đồ ăn thôi. Nếu em thích chị thường xuyên làm cho em, chỉ sợ em không hoan nghênh chị tới thôi.” - Mỹ Ân nói câu này chính là rào trước đón sau, lấy được tình cảm chị em thắm thiết với Khả Hân, mặc khác lại tự tìm đường cho mình tới nhà họ Lâm thường xuyên.
“Đương nhiên là không có chuyện đó, em rất muốn chị sang chơi. Hôm nay cũng không có Lâm Vĩ Phong ở nhà, nếu chị muốn ở đây một đêm cũng được.” - Khả Hân nói xong mới nghĩ lại, cô cùng Mỹ Ân ngủ một đêm ở phòng khách, dì Ba và quản gia Thuận không phản đối gì đâu.
“Có thể ở lại thật sao? Chị cũng muốn được ở lại đây một đêm, chị em ta có thể trò chuyện nhiều hơn.” - Mỹ Ân ôm lấy Khả Hân, mặt mày rạng rỡ, trong lòng không khỏi cười thầm, Khả Hân thật sự là dễ đối phó.
Dì Ba đối với sự xuất hiện của Mỹ Ân vẫn lấy lễ đối đãi vô cùng hoan nghênh, dù sao thì đây cũng là chị em của phu nhân, nhiệt tình một chút thì Khả Hân cũng thấy được an ủi. Nhưng ngược lại quản gia Thuận đối với Mỹ Ân vẫn luôn không nóng không lạnh, anh cảm thấy người phụ nữ này tâm cơ quá sâu.
Lần đó anh đưa Khả Hân về nhà họ Đặng, anh thấy rõ sự khinh thường của cả ba cô tiểu thư dành cho Khả Hân, Mỹ Ân không thể hiện ra ngoài mặt nhưng bụng dạ chắc chắn cũng không tốt đẹp gì. Quản gia Thuận thấy Khả Hân được chị tới thăm nên mặt mày tươi cười vui vẻ cũng không tiện lên tiếng ngăn cản, chỉ cần Mỹ Ân chịu an phận, thì ngủ một đêm cũng không phải không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]