Trong giấc mơ của Khả Hân có một người đàn ông xuất hiện, cô không nhìn rõ được mặt anh, chỉ biết anh rất cao lớn hơn nữa còn giống như hiệp sĩ luôn luôn che chở bảo vệ cho cô. Ở trong vòng tay của anh cô thấy rất bình yên, cô không sợ gì nữa.
Sáng sớm Khả Hân tỉnh dậy, cảm thấy chính mình đang ở trong lòng ngực của ai đó. Có một cánh tay vô cùng cường tráng đặt ở ngang eo cô, bàn tay để ở trên bụng. Cô nghĩ tới đêm qua không hề bị đau bụng do tới tháng hành hạ, giống như có người đã xoa bụng cho cô. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Khả Hân cắn môi một cái, xác nhận mình không có nằm mơ mới cẩn thận xem xét lại tình trạng của mình lúc này. Cánh tay lành lặn thế này không thể nào của Vĩ Thành được. Mà trong nhà họ Lâm, ngoài Vĩ Thành ra chỉ còn có một người, Lâm Vĩ Phong.
Khả Hân khẽ quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lâm Vĩ Phong, cô bị dọa cho tỉnh cả người. Tại sao cô dời từ phòng tân hôn trên lầu xuống phòng khách vẫn không thoát được anh vậy?
Lâm Vĩ Phong lúc ngủ an tỉnh hơn bình thường rất nhiều, mi mắt anh buông xuống nhẹ nhàng, nét mặt cũng không còn lãnh khốc như ban ngày mà trở nên rất dịu dàng.
‘Nếu lúc nào anh cũng như này thì có phải đỡ đáng ghét hơn không?’, cô nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng mà nghĩ lại lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635368/chuong-47.html