Khả Hân không còn thấy sợ hãi khi đối diện với bộ dạng kinh khủng này của ‘Lâm Vĩ Thành’ nữa. Bởi vì cô biết rõ bên trong lớp da bị bỏng nặng này là một người đàn ông dịu dàng và ưu tú.
Khả Hân dịu dàng như thế khiến Vĩ Phong rất hưởng thụ, anh có thể tùy ý vuốt tóc, ôm lấy cô cũng không bị phản đối:
“Vĩ Thành, mấy hôm nay anh thấy đỡ hơn chưa? Em lo cho anh lắm.” - Hai mặt cô lại bị một tầng nước bao lấy, cô nắm chặt tay ‘Vĩ Thành’, thật sự không nhìn thấy anh khiến cô không thể nào an tâm.
“Gọi là chồng.” - Lâm Vĩ Phong thật sự không thích nghe Khả Hân cứ kêu anh là ‘Vĩ Thành’.
Khả Hân có chút xấu hổ, nhìn qua nhìn lại thấy không có ai chú ý lắm mới nhẹ giọng hỏi:
“Chồng à, chúng ta không đợi Vĩ Phong sao?”
Khả Hân thật sự có chút ỷ lại Vĩ Phong, cô cho rằng có Vĩ Phong thì mọi chuyện sẽ ổn hết. Dù sao cuộc họp cổ đông sẽ phải gặp Lâm Dương Minh, áp lực của chuyện này thật sự không nhỏ.
“Không cần chờ, chúng ta tự đi.”
Lâm Vĩ Phong cầm lấy tay Khả Hân, mặc dù lớp da giả này vô cùng khó chịu nhưng bù lại là một Khả Hân vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn, cũng đáng giá.
Lâm Vĩ Thành có thể tự mình xuất hiện ở cuộc họp cổ đồng khiến cho mọi người đều kinh ngạc không thôi. Quan trọng là bệnh tình của anh không hề giống như những gì mà Lâm Dương Minh đã nói. Tuy dung mạo có bị lửa thiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635355/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.