Sau khi mọi chuyện bên ngoài đã được giải quyết, cánh cửa phòng y tế mới mở ra, trợ lý của bác sĩ Kiên, Duy Thanh từ trong bước ra lo lắng hỏi:
“Mọi người không sao chứ?”
Khả Hân khẽ rùng mình, không khí từ bên trong phòng điều trị ùa ra thật sự quá lạnh, hơn nữa mùi thuốc sát trùng còn vô cùng gay gắt. Đây là lần đầu tiên cô được vào phòng điều trị của Lâm Vĩ Thành, trong phòng thật sự rất tối, cô đi sâu vào trong nhìn thấy Lâm Vĩ Thành đang nằm thoi thóp trên giường bệnh.
“Vĩ Thành…” - Cô vội ngồi xuống bên cạnh anh, nước mắt cũng tự nhiên không kiềm được nữa mà trào ra.
Khả Hân không phải kiểu người quá yếu đuối động chút là khóc, nhưng cô thật sự không kiềm lòng được. Vừa mới trả qua một tình huống thập tử nhất sinh như ban nãy lại nhìn thấy Vĩ Thành nằm trên giường với hàng chục thiết bị được gắn khắp nơi, cô vô cùng đau lòng.
Nếu khi nãy Vĩ Phong không về kịp, nếu bọn họ thật sự xông được vào tới đây thì Vĩ Thành sẽ ra sao, cô không dám tưởng tượng.
Lâm Vĩ Phong luôn đứng ở phía sau Khả Hân, cúi người hỏi:
“Anh có sao không?”
“Anh không sao cả, Khả Hân, em sợ sao?” - Lâm Vĩ Thành thấy cô cứ nước mắt lưng tròng tưởng rằng cô bị dọa sợ.
“Vĩ Thành, em không sợ, em không còn sợ từ lâu rồi.” - Khả Hân nghẹn ngào nói.
Cô thật sự không ngờ bệnh tình của anh lại trở nặng nhanh như vậy, cô nhớ lần trước gặp anh, anh còn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/259392/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.