Chuyện Khả Hân rời khỏi nhà họ Lâm có thể giấu Lâm Vĩ Thành được một ngày nhưng sang đến ngày thứ hai thì chuyện cũng đến tai anh. Lâm Vĩ Thành nổi trận lôi đình gọi Lâm Vĩ Phong đến hỏi tội.
“Vĩ Phong, rốt cuộc em đã làm cái gì mà đến mức Khả Hân phải bỏ đi? Em còn không mau đi tìm cô ấy trở lại đây.”
“Anh đừng tức giận, có lẽ cô ta thật sự cảm thấy gả đến nhà chúng ta là thiệt thòi, cô ta muốn đi thì cứ để cô ta đi thôi.”
Lâm Vĩ Thành nghe câu trả lời của em trai xong thì tức giận đến mức thở dốc. Mặc dù Khả Hân mới gả đến nhà này có mấy ngày nhưng Vĩ Thành có thể nhìn ra cô là một cô gái lương thiện, quan trọng là cũng rất biết chăm sóc người khác. Có một người như vậy ở bên cạnh Vĩ Phong dù anh có chết cũng thấy an lòng.
“Lâm Vĩ Phong, em không đi đúng không? Được, vậy thì anh đích thân đi đón cô ấy về.”
Lâm Vĩ Thành cố gắng ngồi dậy khiến cho những thiết bị y tế trên người bị dịch chuyển, đặc biệt là kim tiêm vẫn luôn cắm ở mu bàn tay bởi vì hành động của Vĩ Thành mà bung ra tứa máu. Lâm Vĩ Thành cũng không thể ngồi dậy quá ba giây, hô hấp của anh dần trở nên khó khăn, toàn thân lại một lần nữa ngã xuống giường.
“Thiếu gia, đừng cử động.” - Bác sĩ Kiên vội chạy đến chỉnh lại các thiết bị y tế trên người Vĩ Thành.
Sắc mặt Lâm Vĩ Phong cũng trở nên căng thẳng tột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/259383/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.