Lúc Khả Hân mở mắt ra đã là sáng hôm sau, cô hoang mang ngồi bật dậy, nhìn thấy quần áo trên người đã thay đổi không khỏi hoảng sợ ôm chặt lấy hai vai. Nhớ lại đêm hôm qua, cô rõ ràng đã ngủ quên ở góc tường sao bây giờ lại được nằm trên chiếc giường êm ái này.
“Vậy Lâm Vĩ Thành đâu rồi?”
Cô nhìn quanh phòng một lượt, không giống như đêm qua có người cùng cô ngủ ở đây. Khả Hân nghĩ lại hôm qua mình phản ứng như vậy cũng có phần không đúng, dù sao hiện tại cô cũng là vợ người ta. Dù cho không thể thân mật với Lâm Vĩ Thành thì cũng phải cố gắng chăm sóc và cư xử dịu dàng hơn với anh.
“Phu nhân, tôi là dì Ba, tôi vào được không?”
“Được, dì cứ vào đi ạ.”
“Phu nhân, quần áo của phu nhân tôi có hỏi quản gia Thuận, hình như chỉ có một vali, tôi thay phu nhân sắp xếp vào tủ rồi.”
“Vậy… vậy đêm qua… quần áo...” - Khả Hân có chút ấp úng, muốn hỏi rõ đêm qua là ai thay.
Dì Ba nhìn vẻ mặt của cô liền đoán được cô muốn hỏi gì, trong lòng cũng thầm khẳng định, Khả Hân là một cô gái rất đơn thuần.
“Là tôi thay giúp phu nhân, váy cưới quá nặng nề, tôi sợ phu nhân ngủ không thoải mái.”
Khả Hân khẽ thở phào một tiếng sau đó cùng dì Ba xuống lầu dùng bữa sáng, mắt thầy người hầu đang bận rộn trong bếp. Khả Hân theo thói quen cũng muốn đi đến phụ một tay nhưng bị dì Ba ngăn lại.
“Phu nhân, cô cứ ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/259374/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.