Lúc Hoan Hỉ và Hoan Lạc năm tuổi, chúng tôi quyết định chuyển đến đảo Hải Nam. Vì chưa đầy một năm nữa hai đứa sẽ chính thức nhập học, chúng tôi không mong muốn chúng sẽ lớn lên trong hoàn cảnh đô thị huyên náo.
Tống Lễ cũng đồng ý, hắn nói: “Thế nào cũng được. Mẹ bọn nhỏ như thế này, gen di truyền không thể lựa chọn, đứa nhỏ học ở đâu cũng không sao.”
Lúc ấy tôi nhào lên cắn hắn, hắn ôm cổ tôi, dùng đầu lưỡi liếm cằm tôi, giọng nói dụ hoặc: “Anh bảo là gen di truyền tốt, dù dạy thế nào vẫn là đứa trẻ ngoan.”
Nghe vậy tôi mới nhẹ nhàng đáp lại hắn.
Tôi vẫn thư từ qua lại với Trình Thanh. Cậu ấy và Lệ Cẩn đã sang Canada định cư. Nghe tin chúng tôi muốn chuyển đến sống ở Hải Nam, cậu ấy rất vui mừng thực hiện quà sinh nhật đã hứa với tôi từ mười năm trước: Mười năm sau giúp tôi thiết kế nhà.
Tôi ngẫm nghĩ, mỉm cười, đúng là mười năm thật. Hóa ra ông trời vẫn nhớ giùm tôi, đến thời điểm tự nhiên nước chảy thành sông.
Qua nhiều năm như vậy, hai gia đình chúng tôi đều đầm ấm, có con có cái, hai bên còn là bạn lâu năm. Thế nhưng Tống Lễ tiên sinh vẫn canh cánh trong lòng chuyện tôi với Trình Thanh năm đó. Nghe được ý tốt của Trình Thanh, trăm đường không chịu, đầu lắc quầy quậy như biểu hiện lâm sàng của chứng Parkinson.
Tôi chỉ đành khéo léo từ chối Trình Thanh, cậu ấy là soulmate của tôi, đương nhiên vừa nghe đã hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh/3205772/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.