Đứng đó làm gì? Thôi mau vào đi Hà Anh! Là Nguyên Bảo giục cô.
Hà Anh cố gắng niềm nở mỉm cười thật tươi đi vào.
Cô nghĩ hiện tại ngay lúc này trông mình thật là giả tạo quá đi!
Hoàng Hân nhìn Tử Thiên một lúc lâu .
" Bao nhiêu năm rồi , cái thói này vẫn chưa chịu bỏ à?Có chồng ngay cạnh đây mà cái não để đi chỗ khác."
Ý anh tự nhận mình điển trai ư? Này tự mãn nó vừa thôi, không nghiệp lại quật vào thân , lúc đó có hối hận cầu xin thì cũng không kịp đâu.
" Xin lỗi anh đang nói người ngay cạnh anh đúng không? " Hoàng Hân ôm chồng chọc tức Tử Thiên.
Tử Thiên quay đầu lại thì thấy Hà Anh đứng ngay cạnh mình, anh đang nghĩ không biết cô có hiểu lầm anh không nhỉ.
Tự dưng Tử Thiên xám xịt mặt lại, ngộ nhỡ lời nói đùa lại trở thành lời đàm tiếu thì chết dở.
" ....."
Hà Anh không hiểu gì tưởng Tử Thiên nói xấu mình.
Con bé này được , dám chơi anh.
" Hà Anh ! Mau ngồi xuống đi!" Nguyên Bảo lên tiếng.
Nhìn xem Hoàng Hân với Nguyên Bảo kìa , họ không ngừng mời Tử Thiên dùng cơm troá. Định tính khiêu khích ai? Có Hà Anh ở đây tiện thể thử cô xem sao.
" Hà Anh ! Em mau ngồi xuống đi! Đứng lâu mỏi chân đó."
Lời của anh nói như rỏ mật ong vào tai Hà Anh, khi nghe xong Hà Anh cứ như bị tan chảy vậy.
Cảm giác này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-nhan-ra-em-tu-rat-lau-roi/2988832/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.