Hôm sau Hoàng Hân đến tận phòng tổng giám đốc tìm anh.
" Anh ! Tối qua .... Anh có đưa chị Hà Anh về không?" Hoàng Hân thăm dò với khuôn mặt lém lỉnh.
Tử Thiên liếc qua cô em gái hững hờ không quan tâm.
" Anh! "
" Người ta nhỏ hơn em một tuổi mà sao em cứ gọi người ta là chị!" Tử Thiên thắc mắc hỏi.
" Vì em biết người đó sẽ là...." Hoàng Hân nói đến đây thôi thì mím môi im lặng.
Tử Thiên nhìn chăm chăm vào cô em gái, xem cô định tính dở trò gì tiếp theo.
Hoàng Hân bị ánh mắt của anh làm cho giật mình , khiến cô có chút không rét mà run.
" Phập!" Tử Thiên gấp quyển tài liệu lại anh cố tình xen lẫn nối tiếp lời nói của Hoàng Hân đang nói trước đó.
" Là...... sao? Nói tiếp!"
" Không có gì! Vậy em ra ngoài trước đây!" Hoàng Hân cười nhẹ , đôi chân của cô đang lùi dần ra ngoài.
" Đứng lại! Anh đã cho em rời khỏi chưa mà em rời khỏi?" Tử Thiên hắng giọng lên tiếng.
Chết tiệt ! thật là quá đáng mà! Nhưng không sao cứ để xem ông anh trai này định xử lý cô ra sao.
" Dạ tổng giám đốc của em! Anh còn giao phó cho em việc gì nữa?"
" Cầm cái này , bảo Nguyên Bảo kí luôn cho anh." Tử Thiên đưa sấp tài liệu anh vừa xem xong.
" Anh.... Thôi được rồi, là em tình nguyện."
Nói rồi ,Hoàng Hân rời khỏi phòng.
Có cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-nhan-ra-em-tu-rat-lau-roi/2988828/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.