*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Rosa
Thường Hạo và Chung Tẫn không đi taxi mà đến trạm ngồi đợi xe buýt như người bình thường.
“Nếu cô thuê xe vào thị trấn, người ta thấy được sẽ nghĩ chúng ta là người bên ngoài đến, tự nhiên sẽ có tâm lý phòng vệ, cô muốn nghe điều gì người ta nhất định sẽ không nói thật.” Thường Hạo nói.
Chung Tẫn nhìn anh, cảm thấy đây chính là bịt tai trộm chuông [1]. Hai người đều cố gắng ăn mặc thật giản dị nhưng khi đứng chung với nhóm sơn dân thì vẫn có sự khác biệt rất lớn. Nếu mở miệng nói chuyện, ai sẽ tin bọn họ là người địa phương? Tuy nhiên, Chung Tẫn cũng nghĩ rằng đi xe buýt khá tốt, chuyện Thang Thần Phi thuê xe của khách sạn, tuy đã qua hơn một năm nhưng ký ức của cô gái tiếp tân vẫn còn như mới.
[1] Dựa theo tích: có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng đá đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.
Xe chạy rất chậm. Dọc đường, chỉ cần có người ngăn đón, mặc kệ có trạm hay không xe đều sẽ dừng lại. Dừng lại cũng không phải một phút hay nửa tiếng, dường như tài xế biết rất nhiều người, anh ta hay ghé vào cửa sổ nói chuyện phiếm với người ở ven đường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-giua-mua-xuan/2797125/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.