*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Rosa
Chung Tẫn không thể thấy chết mà không cứu được.
Giữa trưa, trong dòng xe cộ, một chiếc honda màu đỏ và một chiếc Lexus màu bạc như hai đuôi cá không ngừng đung đưa trên đường.
Thường Hạo không có thói quen trưng cầu ý kiến của người khác, anh trực tiếp chạy xe đến một nhà hàng kiểu Nhật.
Nhìn thấy một em nhân viên mặc kimono ra chào đón, trong lòng Hoa Bội không kém gì mưa to tầm tã.
“Gọi điện thoại cho Thang thiếu đi, bảo anh ta đến thanh toán.” Chung Tẫn nhỏ giọng đề nghị.
Mặt Hoa Bội xanh mét, cô khó chịu nghiến răng: “Đừng nhắc đến người này với tôi.”
Chung Tẫn nhìn cô ấy.
Hoa Bội chua xót, tự giễu: “Có lẽ rất ứng với câu nói kia ‘chức tràng đắc ý, tình trường thất ý‘ [1].”
[1] ý nói một người mất đi tình yêu nhưng con đường sự nghiệp lại thành công rực rỡ, vang dội.
Lời tuyên bố này thật miễn cưỡng và lập dị nhưng Hoa Bội lại cảm thấy có mấy phần là thật. Tiếp xúc với Thang thiếu, đây là một trận chiến cân não về thông tin dưới cái bóng của chiến tranh hạt nhân, mức độ phức tạp và khó khăn không gì sánh nổi.
Bạn có việc muốn nhờ anh giúp đỡ, anh ta rất sảng khoái, nói được sẽ làm được. Anh ta ăn cơm với bạn, mua hoa, mua quà cho bạn, ra tay rất rộng rãi. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-giua-mua-xuan/2797071/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.