Bây giờ đã gần 2h trưa rồi.
Nó và hắn vẫn còn ngủ.
Cạch
Cô y tá bước vào phòng kéo theo chiếc xe đẩy thuốc. Nó bị tiếng mở cửa làm giật mình
- Em tỉnh rồi hả?
- Vâng ạ
- Thuốc của em đây, ăn xong rồi uống nha.
Cô y tá đặt hộp thuốc lên bàn rồi kéo xe ra ngoài
Nó quay qua nhìn thì thấy hắn đang dựa lưng vào ghế rồi ngủ, bộ quần áo đen có chỗ đậm hơn vì máu của nó nhỏ vào. Nó liền lấy cái gối nằm ném vào hắn. Hắn giật mình tỉnh giấc luôn
- Cô tỉnh rồi hả? Có biết tui lo lắm không, biết bị tui lừa sao không chịu về nhà mà còn đi long nhong để bị cô ta bắt rồi ""xử"" ra nông nỗi này đó. Vừa lòng chưa? Nếu như tui không tìm thấy cô sớm chắc cô “chết tại đó” lun quá...hừ
- Thức rồi chửi tui luôn? Thì tại lúc đó...lúc đó
Hắn cốc vào đầu nó một phát
- Ui za..
Nó lấy tay xoa xoa đầu
- Cho chừa
- Nè, tui đang là người bệnh đó.
- Thì kệ người bệnh
- Anh ăn hiếp người bệnh thì sẽ bị..bị
- Bị zì?
- Cái điện thoại của tui đâu?
- Làm zì?
- Lên google tìm kiếm xem “Ăn hiếp người bệnh sẽ bị tội zì?”
- Có vụ đó hả? Không có ai rãnh đi xử tội tui đâu
- Hở? Sao zậy?
- Tại vì tui là...
Chưa kịp để hắn nói hết câu, nó chen miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chinh-la-nguoi-toi-yeu/1862054/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.