Còn nó quá chời sướng lun, được An dẫn đi ăn rồi đi chơi nữa. Từ trò tàu lượn siêu tốc đến rồng bay, toàn là những trò kinh dị mà lần nào nó cũng xanh mặt còn An thì cười hề hề
- Haizz..mệt quá đi
Nó ngồi lên cái ghế đá ở khu vui chơi
- Ai mượn Vy chơi cho lắm trò
- Thì lâu lâu đi chơi với bạn cũ thì phải chơi cho nhiều trò cho nó vui chứ bộ
- Ừ.
- Mà lúc hồi lớp 9 á, ông đi đâu mà biệt tích thế?
- Lúc đó nhà tui chuyển đi vì ba mẹ tui có công tác nên tui cũng chuyển trường lun
- Bây giờ ba mẹ ông đâu?
- Ba mẹ tui giờ lo làm ăn, tui thì cũng khôn lớn rồi nên tự sống thôi
- Ông sống 1 mình sao?
- Hông...ba mẹ tui đi làm đến tối mịt mới về, ở nhà còn người giúp việc nữa
- Ba mẹ ông lo làm ăn đến nỗi bỏ bê con cái sao?
- Hông hẳn là zậy, có dịp rãnh thì gia đình tui đi du lịch zậy đó
- Ồ.
- Còn ba mẹ Vy đâu?
- À.ờ. ba mẹ tui cũng đi làm ăn lun
- Rồi cũng bỏ bê Vy lun chứ zì? haha
- Xí..
"Mà cũng gần mấy ngày rồi sao ba mẹ hông gọi về cho mình ta?" Là câu hỏi mà nó tự đặt ra cho mình. Nó gọi thì ba mẹ nó hông nhấc máy, làm nó nhớ kinh khủng
- Vy à, cậu muốn về chưa?
- Ừm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chinh-la-nguoi-toi-yeu/1862047/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.