Hôm sau đến lớp, La Duy không chạy loăng quăng như thường, mà ngồi yên tại chỗ cười tủm tỉm, khiến mọi người không thể không chú ý. Hỏi có chuyện gì cậu ấy cũng không nói, chỉ cười tít mắt. 
“Thôi rồi, tên này bị đần rồi. Tớ phải đi nói với Tống Kỳ Phong mới được.” Tiết Doanh than thở. 
“Hôm qua trời đâu có mưa, sao lại giống như bị sét đánh thế?” Gia Hinh cũng thấy lạ, “Lương Mãn Nguyệt, không liên quan gì đến cậu đấy chứ?” 
Mặt tôi lập tức đỏ lên, vội nhìn đi chỗ khác, “Liên quan gì đến tớ. Bệnh thần kinh của cậu ấy có phải mới ngày một ngày hai đâu.” 
“Không thể nào, sao tớ lại thấy cứ có gì không đúng.” Gia Hinh xoay mặt tôi lại, để tôi đối diện với cậu ấy, “Lương Mãn Nguyệt, cậu có quyền im lặng, nhưng mỗi lời cậu nói sẽ là bằng chứng chống lại cậu trước tòa.” 
Tôi không tránh được, chỉ còn cách gọi La Duy, “La Duy, cậu mau qua đây. Có người bắt nạt tớ!” 
La Duy đang cười ngốc nghếch lập tức chạy qua kéo tôi lại, “Có chuyện gì thì từ từ nói. Ngô Gia Hinh, không phải tớ nói cậu, nhưng cậu cao to hơn, sao lại có thể bắt nạt trẻ con chứ?” 
Gia Hinh tự chỉ vào mình, “Tớ cao to? Tớ chỉ cao hơn cậu ấy một tí thôi mà. Mà trẻ con cái gì? Cậu ấy chỉ nhỏ hơn tớ một tuổi thôi.” 
La Duy xoa đầu tôi, “Nhỏ hơn một tuổi cũng là trẻ con.” 
Tôi che đầu mình, “Không biết nói chuyện thì lượn đi. Biết thế không thèm gọi.” 
“Á!” Gia Hinh trợn mắt chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-tiec-khong-o-ben-anh-den-gia/1222943/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.