Tháng Chín năm đó, anh đi Bắc Kinh học đại học 
Anh nhất quyết đi nhập học một mình, không cần chú thím đưa đi. Lúc chúng tôi từ sân bay ra, có chiếc máy bay xẹt ngang bầu trời, lưu lại một làn mây khói mỏng mảnh. Tôi không biết có phải anh ngồi trên chiếc máy bay ấy hay không, chỉ là tâm tình vốn đã được buông lỏng bỗng dấy lên một nỗi buồn vô cớ. 
Người anh trai hung hăng nóng nảy mà tôi vẫn sợ cuối cùng cũng đã đi, vậy mà tôi lại không nhảy cẫng lên như trong tưởng tượng. Gia Hinh nói, tôi như vậy là có tâm lý thích bị ngược đãi. 
Thật chẳng ngờ anh lại gọi điện thoại cho tôi. 
“Xin hỏi ai đấy ạ?” Tôi hỏi. Trăm năm mới có một số lạ gọi vào điện thoại tôi. 
“Anh đây.” Âm thanh truyền tới từ đầu dây bên kia hơi khác, nhưng khẩu khí vẫn không thay đổi. 
Tôi vừa kịp phản ứng, “Anh.” 
“Ừ.” Bên kia đáp một tiếng, sau đó là một khoảng im lặng. 
Tôi tìm lời để nói, “Anh đã thu xếp xong rồi ạ?” 
“Nói thừa.” 
Tôi nghĩ thầm, em nói thừa anh còn gọi điện cho em làm gì. Nhưng vẫn phải nhẹ nhàng nói, “Anh tìm em có việc ạ?” 
“Không có gì.” 
Tôi trợn mắt. Không có gì sao còn không cúp máy? 
Yên lặng một lúc lâu, bên kia vẫn giữ máy. Tôi cũng không dám cúp, chẳng biết làm gì hơn, đành phải tiếp tục kiếm chuyện mà nói, “Hôm nay ở đây trời mưa. Em không mang ô, may mà Gia Hinh có. Nhưng rồi mưa to gió lớn quá, cả hai đứa em đều bị ướt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-tiec-khong-o-ben-anh-den-gia/1222939/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.