🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đó là màn pháo hoa đẹp nhất mà tôi được ngắm trong suốt cuộc đời này, tuy chỉ là thoáng chốc, mà lại khắc cốt ghi tâm, đủ để cho tôi của rất nhiều năm sau đó khi nhớ lại vẫn có thể mỉm cười.

Sớm giao thừa, lái xe của chú đưa chúng tôi đến sân bay. Bay chưa đến một tiếng, khi xuống máy bay bố đã đợi sẵn để đón chúng tôi rồi.

Đêm hôm trước, tôi đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng gặp lại bố. Tôi nghĩ mình phải kiên cường một chút, hờ hững một chút, lạnh lùng một chút, dùng thái độ xa cách để trả đũa ông. Thế rồi giữa sân bay đông nghịt người, vừa liếc mắt tôi đã nhìn thấy bố. Trông ông không thay đổi gì, chỉ hơi béo lên, nhìn thấy chúng tôi liền vừa cười vừa bước nhanh tới.

Khoảnh khắc đó, mắt tôi bỗng nhiên đỏ lên, suýt nữa thì không nhịn được mà rơi nước mắt, cả thân mình không thể động đậy.

“Vô dụng.” Anh đi tới, nói nhỏ một câu.

Tôi hít một hơi, nuốt nước mắt vào trong, đi theo anh đến đó. Chú thím đang nói chuyện với bố, tôi nhẹ gọi một tiếng, “Bố.”

Bố nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, xoa đầu tôi, “Viên Viên lớn rồi, trở nên xinh đẹp rồi.”

Vẻ áy náy mơ hồ hiện lên trên mặt bố. Tôi nhịn xuống khao khát muốn lao vào lòng bố, cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống giày, đọng thành một vệt nước mờ.

“Đây chắc là Thành Hề rồi. Ra dáng đàn ông thật, vóc dáng cao quá.”

Anh chỉ lễ phép gọi một tiếng “bác”.

“Chúng ta đừng đứng đây nữa, mau lên xe

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-tiec-khong-o-ben-anh-den-gia/1222937/chuong-4.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.