Thịnh Văn Ngôn bẩm sinh đã sở hữu đôi mắt động lòng người. Lúc cười tình ý thầm kín, quyến rũ, khiến người khác không thể rời mắt, lúc tủi thân nhu nhược đáng thương thì hơi nước lan tràn, giống như nếu người khác nói nặng thêm một câu nữa cũng là họ sai.
Thẩm Tại ngẩn người, bất động dời tầm mắt.
“Lấy luận văn ra để nói dối, chơi vui không?” Anh hỏi.
Cô vội lắc đầu: “Không vui, không vui chút nào!”
“Vậy sao cô còn làm?”
“Không phải đâu, tôi chỉ muốn tìm cơ hội để ở cùng với anh thôi…” Dứt lời Thịnh Văn Ngôn bị anh lạnh lùng nhìn thoáng qua, cô cắn môi dưới, vẫn kiên trì nói tiếp: “Thật đấy, lúc đó tôi nghĩ mượn chuyện này để lấy chút sự đồng tình từ anh, để anh ra ngoài ăn bữa cơm với tôi thôi. Ai mà ngờ… Anh thật sự giúp tôi đọc luận văn. “
Thẩm Tại bật cười đáp lại: “Ý cô là tôi sai?”
“Tất nhiên là không rồi.” Thịnh Văn Ngôn nắm lấy tay áo anh lắc lắc: “Không ngờ anh lại quan tâm đến luận văn của tôi đến vậy, tôi thật sự rất cảm động, cho nên đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình. Tôi đúng là đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời! Thẩm Tại, nếu không tôi nợ anh lần này nhé? “
Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô: “Tôi thấy bây giờ cô chẳng để tôi vào mắt mà.”
Cô chớp chớp mắt, phản ứng lại: “Ồ… Sếp Thẩm, ông chủ! Tôi mời anh ăn cơm nha, bày tỏ lời xin lỗi của tôi.”
Tâm tư cô rõ như ban ngày.
Thẩm Tại ngả người ra sau, lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-thich-mat-cua-anh/1188129/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.