Bận bịu một hồi, Thịnh Văn Ngôn thật sự rất đói bụng cũng lười nghĩ đến chuyện thay quần áo, nhưng Thẩm Tại đã lên tiếng, cô không dám không nghe, nhìn bộ quần áo dính bẩn: “Ah… Vậy tôi chỉ có thể mặc lại bộ tối qua thôi.”
Thẩm Tại: “Ừ.”
“…”
Không lấy bộ khác cho cô à?
“Mời chú Thẩm ăn trước, cháu đi lên lầu một lát.” Lời này là cô nói với Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm cười nói: “Không sao đâu, chúng tôi chờ cháu ăn cùng.”
Thịnh Văn Ngôn liên tục xua tay nói không cần rồi quay đầu chạy lên lầu. Thay quần áo xong, cô lại xuống bếp.
“Mọi người không ăn trước thật à? Đừng khách sáo, mau ăn đi.”
Trên bàn có bốn món, hai món mặn, một món rau và một món canh, nhìn… hình thái rất giống nhau, nhưng dù sao do cô làm, Thẩm Hàm nể tình cắn một miếng thịt lớn.
“Sao sao?” Thịnh Văn Ngôn rất mong đợi.
Thịt chiên khá giòn và khó cắn. Vị thì… mặn.
Đối với vị thiếu gia hay ăn ở những quán ngon như Thẩm Hàm, thứ này chắc chắn không phải là thứ có thể nuốt. Anh im lặng một lát, chọn từ ngữ để nói: “Không tệ.”
Thịnh Văn Ngôn: “Thật à?”
Anh trả lời: “Ừ, đúng vậy, không tệ.”
Thẩm Tại liếc nhìn Thẩm Hàm, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Thấy chú của mình đã động đũa, Thẩm Thụ Diệc cũng tự nhiên cầm đũa, cậu chưa từng ăn món cô làm nên có hơi mong chờ.
Sau khi cắn một miếng, sắc mặt cậu thay đổi. Sao thịt mặn quá vậy? Muối không tan hả?
Ánh mắt cậu giãy dụa, nhưng khi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-thich-mat-cua-anh/1188119/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.