Vừa lên xe ngồi Ngải Tịch đã thở phào nhẹ nhõm hẳn. Quay mặt qua người đang lái thì lập tức hỏi: " Lãnh Cung! Sao anh lại ở đây? ".
Anh ta không nhìn cô nhưng vẫn có chút kính trọng đáp lời: " Đại ca biết cô bị Hắc Mộc Thần giam lại nên đã cho tôi theo dõi ở đây. Thực lực của Hắc Mộc Thần quá mạnh bọn tôi không thể nào xông vào cướp người được, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ khiến anh ta cảnh giác hơn nữa. Nhưng mà cũng may cô thông minh nên tự trèo xuống, tôi đợi cô ở dưới đây liền ra sức giúp đỡ hạ gục mấy tên vệ sĩ đó ".
Người giúp cô là Tần Khuyết sao? Bỗng Ngải Tịch cười lạnh một tiếng, không nhìn Lãnh Cung nữa mà đưa mắt về kính xe. Ngải Tịch mệt mỏi nhắm đôi mắt lại rồi nói: " Quả nhiên là người đã theo đại ca tàn ác lâu năm, chỉ một mình đã hạ gục mấy tên! ".
Lời nói cô đầy ẩn ý mà châm biếm Lãnh Cung, nếu người khác nghe được còn sẽ nghĩ là Ngải Tịch đang khen ngợi, nhưng thật ra ý mỉa mai trong đó lại rất rõ ràng, anh ta hơi nhíu mày rồi cũng không đáp lời. Cả bầu không khí trong xe trở nên im lặng.
Lát sau Ngải Tịch mới ngẫm nghĩ gì đó rồi nói: " Anh đưa tôi đi đâu? ".
Tốc độ của chiếc xe dần nhanh hơn, tay Lãnh Cung nắm chặt vô lăng đạp mạnh chân ga hướng về biệt thự.
" Cô ở lại nhà của Đại ca đi, như vậy sẽ an toàn hơn! ".
Đôi mắt vô hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-rung-dong-khi-yeu-anh/1719945/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.