Edit: Pinkie Phó Dương Hi ăn người ta sạch sành sanh, cho nên không thể không ngoan ngoãn phục tùng. Anh nhìn cô chăm chú, cất giọng mang ý cười: “Khẩu trang nhỏ, anh ôm em đi đánh răng, rửa mặt cho em có được không?” Nói xong, anh ôm Minh Khê vào phòng tắm. Sau khi anh ôm người đứng lên, nhìn thấy Minh Khê ỉu xìu cuộn tròn trong lồng ngực của mình, làn da trắng nõn và xương quai xanh mềm mại có vô số dấu hôn do mình gây ra, giống như những trái dâu nhỏ đầy cám dỗ. Ánh mắt anh sâu hút, lại nhịn không được mà cúi thấp người, hôn nhẹ lên môi Minh Khê một cái. Minh Khê tức hổn hển, đập lồng ngực anh một phát. Nhưng mà bởi vì không còn sức lực, đánh mềm nhũn, giống như đang nũng nịu hơn. “Anh không được cứng!” “……” Phó Dương Hi oan ức vô cùng, thu tà khí của mình lại, hỏi cô: “Vợ à, vậy xin hỏi, lần tiếp theo có thể cứng là khi nào?” Minh Khê xoa xoa phần eo bủn rủn của mình: “Năm ngày sau đi.” Phó Dương Hi ôm Minh Khê tới trước gương trong phòng tắm, vừa bóp kem đánh răng lên bàn chải, rồi đưa tới trong tay Minh Khê, vừa cò kè mặc cả: “Hai ngày, có được không?” “Anh tưởng đang ra chợ mua đồ ăn sao.” Minh Khê tức chết, bật bàn chải đánh răng điện lên. Phó Dương Hi: “Ba ngày.” Minh Khê: “…… Thành giao.” Hai chân Minh Khê thực sự không có chút sức lực nào, một tay chống trên bệ rửa mặt, cảm thấy cả người như muốn ngã xuống. Một tay Phó Dương Hi ôm eo cô, ý muốn cho cô mượn chút sức lực. Anh cúi đầu nhìn vết đỏ trên bắp chân trắng nõn của Minh Khê, anh lại cong một đầu gối lên, nói với Minh Khê: “Nếu không thì em lùi về sau một chút?” Minh Khê dựa vào, đặt trọng tâm lên đùi anh, còn rất không khách khí mà dặn dò một câu: “Đừng cứng nha.” Phó Dương Hi: “……” Khẩu trang nhỏ thực sự ngang ngược trong nhà mà! Ba ngày mà anh không bóp miệng khẩu trang nhỏ thì cô sẽ phá nóc nhà! Phó Dương Hi vừa lấy bàn chải đánh răng của mình ra, vừa nói: “Nếu không thì lắp một cái ghế cao chân, sau này em có thể ngồi đánh răng ——” Lời còn chưa dứt thì đã bị Minh Khê thọc cùi chỏ: “Không muốn trong đầu đầy chất thải màu vàng thì sau này, mỗi tối chỉ có thể một lần.” Một lần, eo cô sẽ không mỏi như vậy, chân sẽ không mềm như thế. Phó Dương Hi: “Tối hôm qua là ai nói còn muốn, ân ái thật tuyệt, anh ơi đừng đi.” “……” Mặt Minh Khê nhanh chóng nóng rực: “Lời nói trên giường, sao có thể coi là thật được?” Tim Phó Dương Hi thật đau. Anh nhướng đôi mi đen nhánh, ai oán nói với Triệu Minh Khê trong gương: “Vậy tối hôm qua em nói ‘em yêu anh’ cũng không thể coi là thật sao?” Minh Khê đánh răng xong, lau sạch miệng, từ trong gương nhìn thấy sợi tóc trên trán anh vểnh lên, đáng yêu đến muốn chết, quả thực sinh ra nghĩ muốn đánh lén sau lưng anh. Cô nghiêng đầu, nhón chân lên, nhân lúc anh không kịp chuẩn bị, nhanh chóng hôn lên cằm anh một cái, rồi ngọt ngào nói: “Đây là thật rồi.” Hôn một cái xong, Minh Khê lập tức bỏ chạy. Thừa dịp Phó Dương Hi còn đang đánh răng, cô phải nhanh chóng chuồn đi, nhưng mà Phó Dương Hi vẫn ôm được cô trở lại. Anh hung dữ ném bàn chải đánh răng qua một bên, một tay ôm lấy eo cô, đặt cô lên trên bệ rửa mặt trước gương rồi hôn sâu. “Khẩu trang nhỏ, em lại câu dẫn anh.” “Ngô ngô ngô! Đừng hôn, đừng hôn, miệng đầy bọt.” “Ngày nào em cũng tán tỉnh rồi bỏ chạy! Nhìn anh hôn chết em!” “Ngô ngô ngô ngô ngô!” Tóm lại, học tập và yêu đương chiếm dụng quá nhiều thời gian của Minh Khê, thế là dù biết có bảng danh sách như thế nhưng Minh Khê cũng cũng không đăng nhập vào bbs trường để đọc. Đăng nhập phải đăng ký một tài khoản, thời gian này không bằng tiếp tục nói chuyện yêu đương cùng Phó Dương Hi. Bởi vậy cô cũng không biết sự nổi tiếng của mình tăng vọt trong chủ đề “Bạn nữ nào trong số các khoa trong trường muốn theo đuổi nhất”. Một trong những nguyên nhân đó là Triệu Minh Khê xinh đẹp lại gợi cảm. Sau khi học đại học không còn mặc đồng phục nữa, thỉnh thoảng cô sẽ mặc áo ôm nhỏ, khoe toàn bộ vóc dáng mảnh mai của mình. Đôi khi cô cũng trang điểm, vốn khuôn mặt đã xinh lại càng thêm kiều diễm. Cổ chân, cổ tay, xương quai xanh mảnh mai, và nhiều chi tiết khác có thể dễ dàng khơi gợi nội tâm điên cuồng của các chàng trai. Nguyên nhân thứ hai là, mọi người đều biết Triệu Minh Khê là bạn gái của phú đại nhị Phó Dương Hi, nhưng thế, đây không phải lại càng có tính khiêu chiến hơn sao. Tình yêu của người trưởng thành nào có chú ý đến tam quan nhiều như vậy? Không phải còn chưa kết hôn sao, mọi người đều cạnh tranh công bằng không được sao? Có thể nạy góc tường của Phó Dương Hi là một việc kíƈɦ ŧɦíƈɦ cỡ nào cơ chứ. Mà Minh Khê cũng không biết, ngược lại với cô, trong chủ đề “Bạn nam nào trong số các khoa trong trường muốn theo đuổi nhất” thì thứ hạng của Phó Dương Hi rất ảm đạm. Sự việc bắt nguồn từ việc một đêm trong đợt huấn luyện quân sự, Phó Dương Hi đưa Minh Khê về phòng trước, sau đó đi ký túc xá lấy máy tính mà mình để quên. Kết quả, anh lại phát hiện ký túc xá có thêm một cô gái, không phải là bạn gái của bạn cùng phòng, anh cũng không biết cô ấy, thế mà cô ấy cứ quấn lấy anh đòi anh đưa về. Khá lắm, ngày hôm sau, cô gái đó nhận được thư của luật sư Pizza Hut của Phó Thị về tội quấy rối. Sau khi sự việc lan truyền, Phó Dương Hi đã trực tiếp hủy hoại vận đào hoa trong ba năm tới của mình. (Ông cụ lên kế hoạch cho cả hai đi nước ngoài vào năm cuối). Mặc dù anh vừa cao ráo lại đẹp trai, tính tình bá đạo của anh đã giảm bớt rất nhiều khi học đại học, còn giúp bạn gái mua bữa sáng, cầm áo khoác, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng mà từ sau chuyện đó, bạn nữ thấy anh sẽ bỏ chạy, hận không thể cách xa anh ba mét. Lúc gọi video, Minh Khê nói chuyện này với Kha Thành Văn. Kha Thành Văn đang học một trường đại học khác trong cùng thành phố đã cười sặc sụa, phun cả cocacola lên màn hình máy tính. “Quả thực lịch sử đã lặp lại.” Kha Thành Văn nói: “Lúc cấp ba anh Hi cũng đã làm qua chuyện này.” Nếu như không có Triệu Minh Khê, thực sự Phó Dương Hi phải sống độc thân cả đời. “Khẩu trang nhỏ, là cậu đã cứu anh Hi.” Kha Thành Văn cười nói. Phó Dương Hi cầm điều khiển từ xa từ phía sau đi tới, trừng Kha Thành Văn một chút. Kha Thành Văn lập tức biết nghe lời, đổi giọng: “xkz, là cậu đã cứu anh Hi. Các cậu lúc nào thì được nghỉ hè, ra ngoài chơi nha.” Minh Khê: “……” Làm gì thế, “khẩu trang nhỏ” là từ cấm của Tấn Giang sao? * Có rất nhiều người muốn nạy góc tường của Phó Dương Hi. Có đôi khi Phó Dương Hi quả thực khó lòng phòng bị được hết. Cậu ở trên giảng đường với khẩu trang nhỏ, lúc ra ngoại gọi điện thoại thì khi quay lại đã có thể nhìn thấy có bạn nam đang liếm mặt mình và bắt chuyện với Triệu Minh Khê. Đương nhiên, khẩu trang nhỏ không quan tâm, nhưng mà cũng không kìm nén được lửa giận trong lòng Phó Dương Hi. Có đôi khi anh thầm nghĩ, nếu như cuộn khẩu trang nhỏ lại bỏ vào trong ngực, chỉ có một mình anh có thể nhìn thấy thì tốt biết mấy. Về chuyện này, Kha Thành Văn đã đăng ký một tài khoản, vì lão đại không tiếc mạng sống, làm điều tương tự như hồi cấp ba. Trên diễn đàn bbs của trường, cứ mỗi ID kêu gào muốn theo đuổi Triệu Minh Khê thì phía dưới sẽ có trả lời: “Bằng cậu sao? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cậu có đẹp trai bằng Phó Dương Hi không, có nhiều tiền bằng Phó Dương Hi không?” Minh Khê thích nhìn Phó Dương Hi ăn dấm một chút, nhưng mà cô cũng biết, nếu để anh ăn dấm quá nhiều thì anh sẽ rất tủi thân. Nhưng mà khởi tố người theo đuổi mình thì quả thực bây giờ Minh Khê làm không được. Thế là vào cuối học kỳ đầu tiên, khi một bạn nam khoa máy tính điên cuồng theo đuổi mình, khi mà Phó Dương Hi ăn dấm đến mức ba ngày không nói chuyện thì Minh Khê nhịn không được vì tình yêu mà đăng ký một ID trên diễn đàn, sau đó nhanh chóng đăng hình giấy chứng nhận đăng ký kết hôn tại Pháp của hai người lên. Đám người trong trường quả thực ngạc nhiên đến mức ngây người. Phần bình luận bên dưới cuối cùng chỉ còn lại từng hàng chữ: “Song hỷ.” “Song hỷ, song hỷ, song hỷ, song hỷ.” “Song hỷ, song hỷ, song hỷ, song hỷ, song hỷ, song hỷ, song hỷ, song hỷ.” Đám người theo đuổi rốt cuộc cũng như bầy ong vỡ tổ. Người ta đã lãnh giấy chứng nhận đăng ký kết hôn ở nước ngoài, mà còn theo đuổi, vậy thì không phải là tình yêu chân chính mà là tiểu tam. Về phần ranh giới đạo đức cuối cùng này, mọi người vẫn có. Lúc đầu, Phó Dương Hi còn nghi ngờ có phải mình mộng du làm ra chuyện này không. Tại sao có thể có chuyện tốt thế này? Anh cũng đã nghĩ đến chuyện công khai giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, nếu không phải khẩu trang nhỏ nói không muốn khua chiêng múa trống quá lớn, sợ bị giáo sư cảm thấy quá dở hơi thì làm sao anh có thể nhịn đến bây giờ? Nhưng bây giờ, đây là —— Ai giúp anh đăng thế này? Rất nhanh sau đó, Phó Dương Hi đã biết là Triệu Minh Khê đăng. Minh Khê mua đồ ăn xong trở về thì Phó Dương Hi đang ngồi trên ghế sô pha ở trước cửa nhìn cô. Thấy cô vừa đi vào thì Phó Dương Hi lập tức sải bước đi tới, ôm cô lên, quay một vòng rồi nói: “Vợ à, anh yêu em!” Minh Khê vừa giữ đồ ăn không bị rơi, vừa ôm chặt cổ Phó Dương Hi vì sợ mình bị rơi, cũng nhịn không được mà nở nụ cười: “Chồng à, chồng à, chồng à! Em cũng yêu anh!” Thật sến súa lại nhàm chán. Nhưng đó là câu nói lên tất cả. Quay được vài vòng, Minh Khê còn chưa được Phó Dương Hi thả xuống, cô có chút choáng đầu. Phó Dương Hi đột nhiên nhướng mày, đáng thương nói: “Vợ à, cho nên, đêm nay có thể cứng không?” Minh Khê: “……” Nhớ tới toàn thân bủn rủn, không xuống giường được thì nụ cười của Minh Khê từ từ cứng ngắc. * Thật lâu sau này. Phó nhãi con đi nhà trẻ. Cậu bé trắng nõn, hai mắt đen nhánh như hạt châu, là một cậu bé nhưng lại vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn được Minh Khê cho ăn mặc rất bảnh bao. Trong nhà trẻ, cô giáo thích cậu bé, rất nhiều bạn nữ cũng thích cậu bé. Còn cậu thích nhất là cô bé xinh đẹp kia, còn thường xuyên mang kẹo cho cậu. Trong lòng Phó nhãi ranh thầm nghĩ —— Tiểu Đường Tâm có phải thích cậu không nhỉ? Lúc bố đi giày cho cậu, Phó nhãi con hỏi vấn đề này: “Bố, hôm qua cô giáo hỏi một câu hỏi, nhưng con đã ngủ quên nên không trả lời được. Cậu ấy lặng lẽ đẩy cuốn sách ảnh ra trước mặt con, thì thầm nói đáp án cho con, sau khi tan học còn cho con một viên kẹo nữa.” Cậu xòe bàn tay đang nắm chặt ra, cất giọng đáng yêu: “Bố nhìn này, đây là vị chanh con thích nhất.” Phó Dương Hi nhíu mày: “Hôm qua lúc đi siêu thị, không phải con nói con thích vị đào sao.” Phó nhãi con: “Sở thích của đàn ông sẽ thay đổi mà, bố, bố thật cổ hủ.” Phó Dương Hi ngẩng đầu nhìn thằng ranh con nhà mình, tức giận với mức bật cười, hỏi: “Cho nên, con nói một đống như vậy, rốt cuộc là muốn hỏi cái gì?” Mặt Phó nhãi con đỏ lên, ngón tay nhỏ níu lấy vạt áo của mình, cúi đầu xuống: “Con muốn hỏi, có phải cậu ấy thích con không nha?” Ngày hôm nay, lời bố cậu dạy bảo, cả đời Phó nhãi ranh cũng khó quên. “Chớ tự luyến.” “Cô bé đẩy sách ảnh tới trước mặt con, có thể do con là lão đại ở nhà trẻ, cho nên muốn ôm đùi con.” “Cô bé cho con kẹo, có thể là do cô bé không muốn ăn, lười đi bỏ thùng rác, không có nơi để ném.” “Tuyệt đối đừng tự luyến, nếu không, sau này biết được chân tướng, con sẽ khóc rống đó.” Phó nhãi con: “…………” Cậu bé thực sự đã “òa” một tiếng rồi gào khóc. Minh Khê đang chơi game, vội vàng chạy ra: “Phó Dương Hi, bảo anh mang giày cho thằng bé mà sao lại làm cho nó khóc thế này???” Phó Dương Hi: “……” Ngày 12 tháng 1, trên tường trong nhà có thêm một tờ giấy ghi chú: Tôi cam đoan, tôi không ghen tuông với con trai. ***** HOÀN ***** Pinkie: Vẫn câu nói quen thuộc mỗi khi kết thúc truyện, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Hy vọng mọi người đã vui vẻ, thoải mái khi đọc truyện nhà Gác và nhớ tiếp tục ủng hộ những bộ truyện tiếp theo của Gác! Yêu mọi người!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]